Thiện Nam Tín Nữ

Chương 52




Nửa tháng sau, Đinh Duy nhận điện thoại từ Đinh gia. Mĩ Nhược thấy tâm trí hắn có chút không tập trung, nàng hỏi có chuyện gì.

"Cha mẹ nói tết âm lịch sẽ qua đây thăm chúng ta."

Mĩ Nhược nhớ tới phu nhân Đinh Hạ, ánh mắt khôn khéo, xem kĩ thái độ, nàng cảm thấy rất sợ.

"A Như, anh sẽ lấy cái cớ qua loa bảo họ đừng qua."

Mĩ Nhược suy nghĩ, hỏi: "Duy, trước mặt cha mẹ anh, em và ông nội nói như thế nào về em?"

Đinh Duy khó khăn mở miệng. "Ông nói nói có cùng Chiêm gia làm ăn, mà em là người Chiêm gia. Anh nói với mẹ, trước kia em học hành ở Hồng Kông, chúng ta quen nhau từ trước."

"Nhưng bà ấy từng gặp tôi, nếu tới Belilious tìm hiểu một chút, rất dễ dàng lộ ra."

"Mẹ chưa chắc đi tìm hiểu." Đinh Duy chần chờ, lại nói. "A Như, mẹ rất thương anh, vì hạnh phúc của anh sẽ bao dung em. Hơn nữa, những chuyện kia em không sai, là em bị hại. Mẹ là người thông minh, không phải bà chủ gia đình bình thường."

Mĩ Nhược trầm mặc. Đinh Hạ để ý nàng, cũng vì bà là người làm mẹ.

"A Như, nếu em không muốn gặp, anh có thể nói với họ, không có..."

Mĩ Nhược cắt ngang lời hắn. "Không sao, em bằng lòng gặp họ."

Nàng vì cha mẹ Đinh Duy dọn dẹp phòng ốc, dự định đặt bàn ở nhà hàng cao cấp ở Luân Đôn.

Mồng ba tết, vợ chồng Đinh thị tới, ngủ tại khách sạn Lệ Tư, Chiêm Tuấn Thần và vợ chồng Phương Viễn Chí mở tiệc chiêu đãi.

Ba đời Đinh gia ngoại hình tương tự, cha Đinh Duy là người ít nói, nhưng với tư cách người đứng đầu Đinh gia, sự nghiệp vững vàng, khí chất của hắn ta cũng rất trầm ổn, vững vàng.

Mà Đinh Hạ, cho dù khi nhìn thấy Mĩ Nhược rất kinh ngạc, trong chốc lát cùng cười tươi che giấu.

Ngày hôm sau, Đinh Duy và cha mẹ hắn tới nơi ở của hắn ở Oxford.

Bọn họ giống như tình nhân nhỏ, là một cha mẹ bình thường, tới du lịch Oxford, Mĩ Nhược nhìn ra Đinh Duy vui mừng. Cho tới khi Đinh Duy và cha mẹ hắn trở lại Luân Đôn, Đinh Hạ mới mời Mĩ Nhược uống trà chiều.

"Tôi từng thấy cô, ở sinh nhật Lộ Vi. Cô tặng nó một bánh ngọt tự làm."

Mĩ Nhược gật đầu. "Đó là chuyện sáu năm trước."

"Ấn tượng sâu sắc với tôi không phải chỉ là vì người, mà còn vì phần quà tặng kia." Đinh Hạ cười ấm áp, nhưng ánh mắt sắc bén. "Đó là lần đầu tiên Lộ Vi được tặng món quà như thế."

Món quá như vậy, một là không mua nổi quà tặng đắt đỏ, hai là có mưu đồ.

Mĩ Nhược phát hiện mình có chút ưa thích cuộc đối thoại như thế này, tính công kích ngầm thức tỉnh.

"Lộ Vi rất thích, sau đó cô ấy tự mình gọi điện cảm ơn tôi." Nàng cười đáng yêu. "Cũng là ngày đó, Duy bắt đầu gặp tôi."

Chén trà màu vàng khắc đường viền hoa trong tay Đinh Hạ khiến làn da trắng của bà ta trở nên nổi bật, tư thái ưu nhã.

Bà ta nhấp một ngụm trà Tích Lan Hồng, chậm rãi mở miệng: "Duy từ nhỏ nhu thuận, nghe lời. Tính cách hắn như vậy ngược lại làm cha mẹ lo lắng."

Ánh mắt bà ta nhìn Mĩ Nhược: "Chiêm tiểu thư, tôi cảm kích cô làm cho nó vui vẻ, tuy rằng nói cảm tạ không phải chủ ý ban đầu của tôi."

"Không cần khách khí, chúng tôi là cùng vui vẻ."

"Nhưng tôi còn muốn mời cô rời khỏi nó, cô chỉ mang cho hắn thống khổ, mang tới cho Đinh gia nhục nhã."

"Trừ bà ra, không có ai cho rằng như vậy."

Đinh Hạ đặt chén trà xuống, trầm ngâm nói: "Duy có thời gian nhiều lần ra ngoài, khi đó, tôi bắt đầu chú ý cô. Cô được đại gia Nguyên Lãng ủng hộ, tới Belilious đọc sách. Cô ở trường có tai tiếng, gièm pha hết sức căng thẳng nên tự động rời khỏi. Hai năm trước, Duy ở Anh không về, làm mẹ tự dưng tôi biết hẳn là nó chung tình với ai đó. Hiện tại tôi rõ ràng, hóa ra vẫn là cô, từ đầu tới cuối vẫn là cô. Chỉ bất quá, cô là con gái người Indonesia, lại nhanh chóng trở thành người Việt gốc Hoa tới Anh chạy nạn. Hơn nữa, cô là người nhà Chiêm gia, được bọn họ che trở. Tôi không biết làm sao cô làm được những thứ này, chắc chắn cô cực kì thông minh, trải đời cũng cực kì phong phú."

Mĩ Nhược không giải thích cho mình.

"Cô làm cho tôi suy nghĩ, cô bước vào Đinh gia có thể đạt được điều gì? Một thân phận có thể diện chính thức? Một phần tài sản? Đinh gia chúng ta nguyên quán là ở phố Ninh Ba, tính ra cũng cùng quê nhà với Chiêm gia, ông nội và cha của Duy là đàn ông, bọn hắn đồng ý vì làm ăn nhượng bộ. Tôi khác, tôi là phụ nữ, cũng là mẹ. Người phụ nữ từng trải đời phong phú như cô, tôi rất lo lắng, cũng không thể biết rõ một ngày nào đó, cô cỏ thể làm Duy thương tâm mà còn có thể thờ ơ."

"Đinh phu nhân, tôi đề nghị bà đem lí do này tới nói cho Duy."

Ánh mắt của Đinh Hạ bén nhọn như dao nhìn nàng, Mĩ Nhược cho rằng từ trong kẽ răng bà ta đang mắng chửi nàng.

"Tôi thật sự không muốn làm vậy, chi phiếu ở đây, đồng ý cho cô tiền, mời cô rời khỏi Duy."

"Không cần, tôi hoàn toàn có thể đồng ý. Đổi lại, Duy mỗi ngày cần hạnh phúc, hắn cũng nói chúng tôi ở cùng một chỗ là trời cao ban ơn. Về mặt khác, Đinh phu nhân quá lo lắng rồi, Hồng Kông nhỏ bé, nhân tài đông đúc, tin tức rất nhiều, tôi chỉ là nhân vật bé nhỏ. Hơn nữa, tôi không có dục vọng tiền bạc." Mĩ Nhược bình tâm. "Tôi trước kia không muốn trở lại. Nếu có thể, tôi đồng ý cùng Duy im lặng ở đây."

"Nhưng nếu cô cố ý, tôi không biết làm thế nào, cô muốn như thế thì cái gì cũng không có."

"Sai rồi, tôi chỉ cần cùng Duy ở một chỗ mà thôi."

"Duy chưa từng trải đời, lời nói dối của cô có thể lừa gạt nó."

"Đinh phu nhân, hoặc là bà mang lí do này nói với ông nội Đinh và Đinh bá phụ, còn có cậu tôi."

Mĩ Nhược và Đinh Hạ tan rã trong không khí không vui, Đinh Duy hỏi, nàng nói: "Mẹ của anh không hài lòng em, Duy, mẹ của anh có hay không tới Hồng Kông tìm đối tượng phù hợp cho anh?"

Đinh Duy trầm mặc, quay lại nói: "Không có. A Như, em đừng suy nghĩ nhiều, anh sẽ nói chuyện với mẹ."

Kết quả nói chuyện của bọn họ nằm trong dự liệu của nàng, Mĩ Nhược không hỏi nhiều, chỉ là ngày thứ hai ở sân bay, Mĩ Nhươc nhìn Đinh Hạ mà cười trộm.

Nàng ân cần mời cha mẹ Đinh Duy lần sau lại tới, lưu luyến vẫy tay đưa tiễn.

Đường về, Duy nắm chặt tay Mĩ Nhược. "Mẹ cũng không phải không thích em, chỉ là lo lắng em còn nhỏ, tính cách chưa ổn định. Hon nữa, mẹ biết chuyện lần trước tôi nhập viện, vì thế lo lắng."

Cái cớ Đinh Hạ phu nhân nghĩ ra đúng là rất hay. Mĩ Nhược cười sáng lạn. "Duy, ý nghĩ của mẹ anh không cần che giấu, em rõ ràng. Chỉ cần lòng anh bên em, em không có gì lo lắng."

Đinh Duy giả vờ thở dài. "Anh còn chưa lấy em, đã cảm nhận em dính anh như nhân bánh bích quy dính vỏ bánh rồi."

"Em nhớ có người nói qua, đàn bà và đàn bà, cho tới bây giờ vẫn là chiến tranh không thuốc súng. Duy, anh rời khỏi chiến trường đi."

Hắn nói không, "Anh vui vẻ chịu đựng."

Mùa hè, hắn định tới khách sạn Lệ Tư đặt phòng. Ngày hôm nay, giáo đường đúng chín giờ gõ vang tiếng chuông, tiếng chuông lượn lờ trong thành phố Luân Đôn.

Đội quân danh dự mặc bộ quân phục màu đỏ vàng mở đường, đây là hôn lễ thế kỉ của vợ chồng hoàng thất. Vô số người ngày trước đã đóng quân hai bên đường, vì bọn họ hoan hô, ném hoa hồng và lụa màu. Diana vẫy tay, mấy bé gái cười tươi, hồn nhiên vô cùng.

"Lần tới Charles tới thăm, em nhất định cho Mang Phi mặc váy cười đón hắn."

Duy nghe thấy chuyện đó, cười ngả nghiêng.

"Vương Phi thật xinh đẹp, em thích áo cưới cổ điển."

Đinh Duy ôm eo nàng. "A Như."

Nàng quay đầu nhìn hắn.

"Em mặc áo cưới sẽ đẹp tới nhường nào nhỉ?"

"Không được, em không hợp. Em không có vóc người cao gầy, mặc chiếc váy này em sẽ bị che khuất mất người."

"Em muốn kiểu gì?"

Mĩ Nhược mở to miệng, không nói lời nào.

"A Như?"

"Em..." Hắn nhìn nàng rất chăm chú, trong mắt Mĩ Nhược nóng lên. "Em không biết."

"A, anh cũng chỉ suy nghĩ một chút thôi."

Bọn họ đứng trước cửa sổ, lẳng lặng nhìn đám người tản đi, trên đất đầy những cánh hoa.

Dư âm tiếng chuông vẫn còn, Mĩ Nhược mở miệng: "Duy, anh muốn lấy em sao?"

Hắn lắc đầu. "Giờ anh thấy đủ rồi, không thể giống như trẻ con, trong miệng ngậm kẹo, vẫn còn hi vọng cả hộp. A Như, sức khỏe của anh rất xấu, anh không che giấu em cũng không trốn tránh, ngày đó sớm muộn sẽ xảy ra, ngày đó anh để em đi, em sẽ vui vẻ, mà không phải đau xót."

"Duy, anh lấy em đi."

Hắn khiếp sợ, Mĩ Nhược cười tươi. "Sinh mệnh ngắn ngủi, mỗi ngày trôi qua đều rất tốt. Em luôn nói với bản thân, hiểu được cái gì tốt nhất với bản thân. Duy, anh học tập em đi."

Hắn lúng túng.

"Nào có cái gì thập toàn thập mĩ? Dù một ngày anh biến mất, em cũng không hẳn là đau xót, có thể em còn vui vẻ đấy."

"A Như. Anh không biết, anh sẽ nghiêm túc suy nghĩ."

Mồng tám tháng mười, Mĩ Nhược thi xong, trong đầu nhớ lại hai câu cuối và vẻ mặt của ban giám khảo. Nàng ôm Đinh Duy, mặt chôn trong ngực hắn, hắn hỏi: "A Như, trượt rồi?"

Mĩ Nhược dùng sức lắc đầu, nước mắt chảy ra, nàng cười.

"Em muốn đi tìm toilet, trước khi nói em uống quá nhiều cà phê. Em còn phải quay lại trong đó, giáo sư đang chờ."

Đinh Duy yên lòng. "A Như, anh biết rõ." Hắn dùng lực ôm nàng rồi mới buông tay. "Đi đi, anh chờ em."

Nửa đêm tỉnh lại, đẩy Mang Phi ra, phát hiện giầy đã được Đinh Duy tháo hộ, đầu giường có cốc nước.

Lúc uống nước nàng nghe tiếng nhạc, ngoài của có ánh lửa chập chờn, Mĩ Nhược mở cửa.

Rất nhiều nến ở trước cửa, cho tới đầu bạc thang, nàng men theo ánh lửa đi xuống, tiếng đàn violon xen lẫn diễn tấu Bach càng thêm rõ ràng, âm thanh rung động kích thích người nghe.

Nàng nghe xong, mới bước xuống.

Đinh Duy đứng ở phòng khách, có rất nhiều hoa hồng trên sàn. Hắn đang đốt nến, trông thấy nàng, Đinh Duy lúng túng: "Anh còn chưa chuẩn bị tốt, em đã tỉnh?"

Mĩ Nhược mỉm cưởi: "Đinh Duy, nếu như em ngủ quên, anh định đánh thức em? Như vậy không lãng mạng rồi." Nàng ngồi xổm xuống, sờ rổ nến. "Còn mấy cây? Em đốt cùng anh."

Hắn ngồi cạnh nàng, đem nến dư đưa nàng. Mĩ Nhược đốt tới cây cuối cùng, đặt bên chân, thuận thế ngồi xuống đất. "Mời em khiêu vũ không?"

Hắn lắc đầu. Đứng dậy, quỳ một chân xuống đất. "A Như, gả cho anh đi."

Mĩ Nhược trong nháy mắt thất thố, nàng cho là bọn họ đã quên chuyện trước kia.

Hắn móc ra một hộp nhẫn, mở ra. "A Như, em nói đúng. Anh yêu em, anh muốn em bên anh mãi mãi. Lấy em, là chuyện anh có thể làm vì em."

Mĩ Nhược rơi lệ: "Em..."

"Gả cho anh đi. Ban cho anh hạnh phúc."