Nhưng Trần Khiêm cũng không muốn thấy Vương Văn phải khó xử, thế là cười khổ một tiếng rồi đi qua kia.
“Hiểu Hà, cậu sao vậy hả? Trước đây cậu rất tốt với Trần Khiêm mà, sao giờ lại đối xử với cậu ấy như vậy trước mặt mọi người chứ, thế này chẳng phải cậu khiến cậu ấy mất mặt sao?”
Vương Văn hơi lo lắng nói.
“Nói đúng lắm, là tôi muốn khiến cậu ta xấu hổ trước mặt mọi người đấy, để cậu ta nếm thử mùi vị này!"
Hầu Hiểu Hà tự dưng lạnh lùng nhìn chằm chằm Trần Khiêm.
“Tại sao chứ? Trần Khiêm cũng đâu có đắc tội gì với cậu. Cậu đừng có nói với tôi là vì chút chuyện vặt vãnh hồi cấp ba đấy nhé!”
Đầu Vương Văn như to ra, dù sao thì cũng là mình gọi Trần Khiêm đến. Giờ thì sao, hai người bạn tốt xảy ra xích mích, đương nhiên Vương Văn lo lắng rồi.
“Chuyện nhỏ? Văn Văn, cậu thật sự cảm thấy chuyện hồi cấp ba là chuyện nhỏ à?”
Hầu Hiểu Hà nhớ lại, dường như vẫn rất tức giận.
“Cậu còn nhớ lúc đầu chúng ta tham gia thi đấu xong, nhận thứ hạng rồi về, nhà trường có mời hai mươi mấy học sinh chúng ta ở lại tỉnh ăn cơm. Lúc ăn cơm xong, còn lại mấy đứa bọn mình chơi trò thật hay thách, tôi thua, phải chọn ra một người ở đó để tỏ tình! Chuyện đó cậu quên rồi à?”
Hầu Hiểu Hà nói.
“Đương nhiên là tôi nhớ chứ. Tôi biết lúc đó cậu không thích Trần Khiêm, nhưng để an toàn, cậu đã chọn Trần Khiêm, khi đó cậu ấy vừa chuyển đồ cho giáo viên quay lại, cậu nói, Trần Khiêm, tôi thích cậu!”
Vương Văn cũng nhớ chuyện lúc đó.
“Kết quả thì sao? Trần Khiêm lại nói hai ta không hợp ở trước mặt mọi người. Con mẹ nó tôi đúng là say rồi, chẳng lế tên tầm thường đó thật sự tưởng rằng tôi thích cậu ta à, nhớ lại dáng vẻ cậu ta lúc đó tôi lại tức. Hôm đó cả lớp ai cũng chỉ tôi rồi cười, còn nói ngay cả người như Trần Khiêm mà cũng coi thường tôi, hơn nữa khi đó đối tượng mà tôi yêu thầm còn ở bên cạnh, cậu biết không, khoảnh khäc đó, sự nhục nhã mà tôi chịu đựng rất lớn đấy!!!"
Hầu Hiểu Hà nói.
“Ôi chao, cậu biết tại sao Trần Khiêm nói không hợp không, là vì Trần Khiêm cảm thấy cậu ấy nghèo, không xứng với cậu! Cậu nghĩ nhiều quá rồi! Hơn nữa cậu ấy cũng cảm thấy cậu không phải thực sự thích cậu ấy, cho nên mới căng thẳng mà nói như vậy! Chẳng phải cậu vẫn luôn chán ghét Trân Khiêm nghèo đó sao, ngồi xe cũng đâu có chịu ngồi bên cạnh Trần Khiêm, là Trần Khiêm người ta sợ cậu!”
Vương Văn vội giải thích.
Cái gì chứ, tên tầm thường đó, tôi nhất định sẽ khiến cậu ta hối hận. Vả lại cũng đâu chỉ mình tôi ghét cậu ta nghèo đâu, Văn Văn cậu không ghét sao? Đừng tưởng tôi không biết, khi đó cậu thích Trần Khiêm, nhưng vì Trần Khiêm quá nghèo cho nên hai người mới không thể nào tiến thêm một bước nữa, đúng không?”
Hầu Hiểu Hà nói, thật sự là một khi đã nói rồi thì sẽ nói hết tất cả.
Những lời này khiến mặt Vương Văn đỏ lên, điều này đã đánh trúng tim đen của Vương Văn.
Sắc mặt Lương Mạnh thoáng chốc cũng không đẹp đế gì, chẳng trách khi đó mình theo đuổi Vương Văn, Vương Văn lại không đồng ý. Hóa ra là khi đó cô ấy thích Trần Khiêm?
Bây giờ lại thấy thái độ và sự quan tâm của Vương Văn đối với Trần Khiêm.
Lương Mạnh hơi ghen.