Trần Khiêm lấy điện thoại ra xem, là Lý Chấn Quốc gọi đến.
“Cậu Trần, đã có tin tức về chuyện ngọc bích rồi"
Lý Chấn Quốc nói.
“Ồ? Anh đang ở đâu?”
Trần Khiêm hỏi.
Ông Ngụy, bậc thầy giám định ngọc từ Nam Dương tới - Ngụy Trung Nguyên, trước đây ở bữa tiệc của những người nổi tiếng có gặp, Trần Khiêm còn kính ông ấy một ly rượu.
Sau đó, vì mình có chuyện phải làm nên để Lý Chấn Quốc đưa ông Hứa đến chỗ ông Ngụy, ông Hứa chỉ có thể nhìn ra được miếng ngọc này có nguồn gốc ở phía Tây Nam Thục Xuyên thôi.
Còn nguồn gốc cụ thể thì tạm thời chưa tìm ra.
Bây giờ Lý Chấn Quốc gọi cho mình, xem ra là có kết quả rồi.
“Tôi với ông Hứa đang ở trang viên nhà ông Nguy, cậu Trần, bây giờ cậu có đến không?”
Lý Chấn Quốc hỏi.
“Được rồi, đợi một lát, em đến ngay đây!”
Cúp điện thoại, Trần Khiêm chào nhóm Hoàng Vĩnh Hào một tiếng rồi đi thẳng đến trang viên nơi ông Ngụy đang ở.
Trước đây cả nhà ông Ngụy phát triển ở Nam Dương, rất nổi tiếng, cũng rất có uy tín.
Nhưng nghe Lý Chấn Quốc nói, quê của ông ấy ở Kim Lăng.
Năm xưa cũng là phát triển từ Kim Lăng.
Bây giờ ông Ngụy cũng đã cao tuổi rồi, mới quay về quê Kim Lăng.
Trong bữa tiệc của người nổi tiếng, nhà họ: Ngụy cũng được xem như là một gia tộc đức cao vọng trọng.
Đương nhiên Trần Khiêm không thể thất lễ được.
Lúc này mới tự mình đến trước. Nhà họ Ngụy ở trong một trang viên.
Lúc Trần Khiêm đến, ông Ngụy đang uống trà với Lý Chấn Quốc và ông Hứa.
“Cậu Trần!”
Lý Chấn Quốc với ông Hứa đứng lên cung kính nói.
“Ừ ừ, ông Ngụy, việc này quả thực rất cảm ơn ông!”
Trần Khiêm gật đầu, sau đó nói với ông Ngụy.
“Cậu Trần khách sáo quá rồi, mời ngồi!”
Sau khi chào hỏi sương sương.
Ông Ngụy đi vào vấn đề chính.
“Cậu Trần, tôi biết viên ngọc bích này, chắc là nó đến từ một gia tộc ở Lương Thành - Thục Xuyên. Loại ngọc này vô cùng hiếm, may mà năm mươi năm trước, tôi với thầy của mình đi Lương Thành - Thục Xuyên đã may mản được thấy một lần. Nhưng mà khi đó là một thiếu niên của địa phương đeo, đây chắc là kí hiệu của gia tộc họi”
Ông Ngụy nói.
“Vậy đây là gia tộc nào?”
Trần Khiêm vội hỏi.
Nói thật, ban đầu là giúp ba tìm người phụ nữ tên Mộng Hân, nên Trần Khiêm cũng chẳng có bao nhiêu hứng thú.
Nhưng khi thấy Tô Tử Nguyệt rất giống với Mộng Hân mà ba muốn tìm, Trần Khiêm lại vô cùng †ò mò.
Rốt cuộc Tô Tử Nguyệt có phải là em gái cùng cha khác mẹ với mình không?
Tại sao mỗi lần mình gặp Tô Tử Nguyệt thì trong lòng lại có một cảm giác thân thiết không thể nào giải thích được?
Trong chuyện này chắc chăn có khúc mắc.
Trần Khiêm biết mình có hỏi thì ba cũng sẽ không nói sự thật, nhưng càng như vậy thì Trần Khiêm lại càng muốn tự mình đi điều tra cho rõ.