Sau khi ra ngoài, mới hiểu tại sao mọi người lại kinh hô.
Bởi vì ngay cả bản thân Điền Phỉ cũng sợ đến mức bụm miệng.
Từng chiếc từng chiếc xe thể Ferrari, còn có siêu xe Maybach. Đều đậu trước cửa quán bar, chật như nêm cối. Siêu xe đói Có mấy ai lại cưỡng nổi sự hấp dẫn của nó.
Hơn nữa một lần được chiêm ngưỡng nhiều xe như vậy, cảnh tượng hoành tráng như vậy.
Điền Phỉ kinh hãi đến mức mặt đỏ mặt. Cô ta đang tìm kiếm trong đám người.
Quả nhiên, xa xỉ nhất là chiếc xe thể thao: Lamborghini.
Trần Khiêm đang đứng bên cạnh chiếc xe kia. Tất nhiên sẽ có vệ sĩ mở cửa cho.
Thấy Trần Khiêm ngồi vào xe thể thao, sau đó rời đi.
“Hả? Sao lại thế này? Điền Phỉ, cậu gạt chúng tôi hả, chẳng phải cậu... cậu nói anh ta chỉ là một thằng nghèo sao? Sao lại thế được?”
Vài cô gái ngạc nhiên nuốt một ngụm nước bọt.
Thét to.
“Sao tôi lại lừa các cậu chứ, thật mà, anh... anh ta chỉ là...”
Điền Phỉ cũng sốt ruột, bây giờ cô ta không biết nên nói thế nào.
Suy nghĩ cẩn thận về cảnh tượng hôm nay gặp. Trần Khiêm.
Đúng vậy, lần đầu tiên mình gặp Trần Khiêm, còn cảm thấy Trần Khiêm rất đẹp trai, rất có khí chất.
Mình còn hỏi anh ta có bạn gái chưa nữa. Dù sao mình cũng chưa có bạn trai, làm quen với một anh chàng đẹp trai thì làm quen thôi, đúng không.
Tự lúc nào mà suy nghĩ của mình về Trần Khiêm đã trở nên thay đổi?
Đúng vậy, là sau khi Hồ Tuệ Mẫn giới thiệu Trần Khiêm, mình đã hơi ghét anh ta.
Cảm thấy anh ta nghèo, không có gì nổi bật nên mới đến quán bar.
Nhưng bây giờ Điền Phỉ mới nhớ đến một chuyện.
Đó là từ đầu đến cuối, Trần Khiêm không hề nói gì nhiều.
Mà ngược lại, sau khi biết các cô gặp nguy hiểm thì còn cố tình đến nhắc các cô.
Chỉ là lúc đó bị mọi người chế giễu nên đi. AI
Nếu như vậy thì những phỏng đoán của mình có thể được thiết lập.
Trần Khiêm không hề giống như những gì Hồ Tuệ Mãn nói mà ngược lại, anh ta còn rất giỏi.
Thậm chí đại đội trưởng còn nói những người cứu mình là cao thủ, có khả năng Trần Khiêm nhờ họ giúp!
“Trần Khiêm, cuối cùng anh là ai?”
Điền Phỉ vội nói.
Lập tức muốn nói phát hiện mới cho Hồ Tuệ Mãn nghe.
Nhưng sau khi nghĩ, cô ta lại thả điện thoại xuống, chuyện này, chi bằng đừng nói với chị ấy, dù sao biểu hiện của việc đã trưởng thành hay chưa nằm ở việc có thể bảo vệ một vài bí mật hay không.
Tại sao lúc nào mình cũng phải thổ lộ tiếng lòng với Hồ Tuệ Mãn!
Lại nói đến Trần Khiêm.
“Đây là chìa khóa của biệt thự Vân Đỉnh, cho cô. Tôi có thể để cô ở tạm một tháng, bây giờ, tôi đã giúp cô xử lý chuyện của Lý Hồng Phong, mong cô có thể hiểu. Nếu cứ khăng khăng thì cô cũng không ép tôi được đâu, sau khi tôi đưa chìa khóa cho cô thì những xem như xóa hết chuyện trước kia của chúng tai”
Trần Khiêm tìm được Dương Hạ, đưa chìa khóa cho cô ta, sau đó chuẩn bị xoay người đi.
“Hừ, ý anh là gì? Wow, anh hận tôi thế à? Đến nói với tôi một câu mà anh cũng không muốn?” Dương Hạ vội la lên.
“Không muốn!”
Trần Khiêm lạnh nhạt nói.
“Tôi biết, bây giờ anh có một cô bạn gái mới, hơn nữa tôi cũng đã nghe nói chuyện của Tân Nhã rồi. Anh và cô ta thân nhau nhưng vì là thân nên tôi mới không thể không nhắc nhở anh, chuyện của Tân Nhã, tốt nhất anh đừng nhúng tay vào!”
“Đúng vậy, anh không hề hiểu những chuyện bên trong nhà họ Long, càng không hiểu Long Thiếu Vân là người thế nào. Mặc dù tập đoàn Kim Lăng của anh rất hùng mạnh nhưng nhà họ Long muốn giết anh, dễ dàng như nghiền một con kiến mà thôi, anh biết không?”
Sau khi Dương Hạ cầm chìa khóa, nói.
“Chuyện của Tân Nhã, tôi cũng không định nhúng tay vào nữa. Tất nhiên, cho dù tôi nhúng tay thì tôi cũng chẳng sợ nhà họ Long, cô không cần phải hù dọa tôi!"
Trần Khiêm lạnh lùng nói.
“Hừ, làm ơn mắc oán, dù sao tôi cũng đã nhắc anh rồi nên sau này anh tránh xa Tân Nhã ra đi, đừng để đến lúc đó lại hối hận!”
Dương Hạ nhìn thoáng qua Trần Khiêm rồi rời đi.
Chuyện của Tân Nhã, đúng là Trần Khiêm không muốn quan tâm, nếu đã không muốn quen Tân Nhã thì giúp cô ta nhiều quá làm gì. Hơn nữa, xem ra nhà họ Long và cô ta cũng danh chính ngôn thuận mà.
Mình làm được gì nữa đâu?
Mà lúc này, điện thoại Trần Khiêm chợt đổ chuông...