Lúc sắp đi Đường Nhiên nhỏ giọng hỏi.
"Mấy ngày nữa. Triệu Tử Hưng làm việc nhanh nhẹn thật đấy, bảo bảy ngày mà chỉ mất sáu ngày thôi!"
Trần Khiêm trả lời, sau đó dẫn đám người Lâm Y Y xuống núi.
"Trần Khiêm, cậu đang ở đâu? Tối nay tớ muốn tới căn tin ăn cơm cùng cậu, tớ có chuyện muốn nói với cậu."
Bỗng nhiên, Tô Mộc Vũ gửi wechat cho Trần Khiêm.
Dọa anh sợ hết hồn, đồng thời có cảm giác chột dạ như làm việc xấu.
"Ừ ừ, tớ đang ở trường. Được, tối nay tớ chờ cậu ở căn tin"
Trần Khiêm cuống quít trả lời.
"Y Y à, tôi có chút việc ở trường, phải về ngay, không đi cùng các cô họ được nữa. Tối nay cô dẫn họ tới sơn trang suối nước nóng nhé!"
Trần Khiêm lạnh nhạt nói.
"Ai da, Tiểu Khiêm, cậu cứ đi làm việc của mình đi, không cần để ý tới chúng tôi đâu. Chúng tôi lớn cả rồi, sao có thể để cậu bận tâm được chứ!"
Lâm Hồng Hà tươi cười.
"Đúng vậy Tiểu Khiêm, cậu thấy rồi đó, thật sự là hôm nay chúng tôi đã làm phiền cậu. Cô bảo này, chị em mấy đứa mau tạm biệt anh rể đi, anh rể của mấy đứa sắp đi rồi!"
Lâm Hồng Cúc cũng cướp lời, lại còn khiển trách ba chị em đang lúng túng.
"Anh rể, anh cứ đi làm việc của mình đi!"
Ba chị em đồng thanh nói, còn khẽ mỉm cười với Trần Khiêm. Nói thế nào nhỉ, bảo quyến rũ thì hơi quá, nhưng bảo không phải thì lúc này trong lòng ba chị em thật sự nảy sinh ý nghĩ hão huyền đối với Trần Khiêm.
Bọn họ cảm thấy Trần Khiêm không chỉ tuấn tú mà bây giờ, thoạt nhìn anh ăn mặc giản dị nhưng vẫn đẹp trai, nhìn kiểu gì cũng thấy anh còn đẹp hơn cả bạn trai của mình!
"Ừ!"
Trần Khiêm không chịu nổi thái độ nhiệt tình này, bèn vội vàng rời đi.
Còn vấn đề anh có ghét bọn họ hay không? Cũng chưa tới mức đó, dù sao mình và Lâm Y Y cũng chỉ là gặp dịp thì chơi mà thôi.
"Trời ơi Y Y, Trần Khiêm chính là cậu Trần, vậy mà cháu không nói, hại cô suýt thì đắc tội cậu Trần như cô cả của cháu!"
Lâm Hồng Hà vừa vỗ tay vừa thốt lên đầy hào hứng.
Nghe vậy, Lâm Hồng Cúc không vui: "Hồng Hà, rõ ràng người nói năng độc địa là em, đắc tội với cậu Trần cũng là em, sao em lại bảo là chị? Không tin thì em hỏi con gái chị mà xem. Trước đó mẹ nói chuyện với Trần Khiêm rất uyển chuyển, còn dì hai của các con mới nói lời châm chọc có phải không?"
Lâm Hồng Cúc hỏi con gái. Mấy cô con gái không biết trả lời thế nào cho phải.
May là cậu con rể Vương Bảng của bà ta hùa theo: "Chắc là không! Hi hi hi! Vả lại lúc nãy khi cậu Trần rời đi, thái độ rất tốt mà. Chắc chắn là cậu ấy không so đo với chúng ta đâu!"
Lâm Hồng Cúc nhìn Vương Hữu bằng ánh mắt ghét bỏ: "Xem cái nết của cậu kìa! Tôi hỏi con gái tôi chứ có hỏi cậu đâu? Cậu có vài đồng tiền nát thôi mà khoe khoang cái gì? Tướng tiểu nhân, lúc nào mới học được sự chín chẳn chững chạc như Tiểu Khiêm nhà người ta!"
Vương Băng bị mắng, sắc mặt xanh mét.
Bạn trai của cô em họ thứ hai là Lý Phi chỉ bật cười.
"Cười? Cậu cười cái gì mà cười? Cậu tưởng mình cậu hay lắm chắc? Lúc nào cũng giả vờ thành thục, giả vờ thâm trầm. Phải có tiền thì cậu mới giả vờ được chứ? Đúng là đồ vô dụng, sau này các cậu tránh xa con gái tôi ra!"