Cả đám người sốc luôn. "Cậu Trần, mấy vị này là?"
Đường Nhiên đi đến bên cạnh Trần Khiêm, vừa nhìn bọn họ vừa tò mò hỏi.
Đặc biệt là Đường Nhiên thấy Lâm Y Y xinh đẹp như vậy khiến cô ta có phần ghen tị trong lòng.
Nói chung là cảm thấy không thoải mái. Có điều câu hỏi này làm Trần Khiêm khó xử.
Anh không thể thẳng thừng giới thiệu Lâm Y Y là bạn gái mình đúng không?
Nhỡ đâu Đường Nhiên nói lại với Tô Mộc Vũ thì phải làm sao? Chẳng phải là tự dưng gặp họa sao?
"Sau này tôi sẽ nói với chị! Những người này đều là khách của tôi, chị sắp xếp người tiếp đãi đi!"
Trần Khiêm cười nhạt. "Vâng, thưa cậu Trần." Đường Nhiên gật đầu.
Mà một tiếng "cậu Trần" khiến Lâm Hồng Hà ngu người luôn.
"Gì cơ gì cơ? Cậu là cậu Trần? Cậu Trần ở phố Kim Lăng?" Lâm Hồng Hà gần như gào lên.
"Đúng vậy! Cô hai, là tôi!"
Trần Khiêm cảm thấy thú vị và nực cười.
"Y Y, có thật không?”
Lâm Hồng Cúc cũng ngạc nhiên, cảm thấy mặt mình sắp. sưng vù lên rồi.
Không ngờ một kẻ tầm thường bị chế giễu suốt đường đi lại là cậu Trần!
Lâm Y Y nghiêm túc gật đầu. Ba chị em họ cũng cảm thấy kinh hãi.
Dễ nhận thấy các cô từng nghe danh cậu Trần vô số lần rồi.
Thật không ngờ người đó ở ngay trước mặt mình.
Trong lòng bọn họ đều hối hận.
Lúc nãy bọn họ còn khoe khoang đủ kiểu trước mặt Trần Khiêm, cuối cùng chẳng khác nào tên hề diễn kịch trước mặt người ta!
Sau đó cực kỳ náo nhiệt.
Đề tài nói chuyện luôn xoay quanh Trần Khiêm.
Hầu như anh nói gì bọn họ đều đáp "vâng vâng vâng".
Người nào người nấy câm như hến.
Ha ha, Trần Khiêm biết màn vả mặt này làm bọn họ mất hết thể diện.
Thôi cũng được, sau này đỡ bực mình.
"Cậu Trần, phòng ốc đã lắp đặt trang trí xong chưa? Xin hỏi bao giờ thì cậu dọn vào?”