"À à, cô biết rồi, khoảng thời gian trước trong giới đại gia có tin đồn cậu Trần phố Kim Lăng bỏ ra tám trăm triệu mua biệt thự Vân Đỉnh phải không?"
"Trời ơi trời ơi, thì là là ở đây, hoành tráng thật đấy!"
"Đúng rồi Y Y, người của phố thương mại Kim Lăng nhà cháu có thể dẫn bọn cô đến xem biệt thự Vân Đỉnh được. không?"
Hai người cô tha thiết mong chờ.
Lâm Y Y nhìn Trần Khiêm, thấy anh không phản đối mới gật đầu.
Chẳng mấy chốc mọi người đã lên tới nơi.
Đương nhiên biệt thự Vân Đỉnh vẫn có nhân viên bảo vệ trông coi ngay cả khi Trần Khiêm không ở đó.
Mọi người vừa lên đến lưng chừng núi đã có bảo vệ xuất hiện, không cho đi tiếp về phía trước!
"Làm gì thế? Người lạ không được vào đây, chỗ này không phải khu ngắm cảnh!"
Hai bảo vệ tầm ba mươi tuổi, thái độ cứng rắn.
"Hừ, chúng tôi không phải người lạ. Cô gái xinh đẹp này là Lâm Y Y, con gái nhà họ Lâm phố thương mại Kim Lăng. Chúng tôi vào xem một lát không được hả? Chẳng phải người ta đồn cậu Trần vẫn chưa chuyển vào ở sao?”
Lâm Hồng Hà khẽ hừ một tiếng.
"Ôi chao, thì ra là cô Y Y nhà họ Lâm. Xin lỗi cô, giờ chúng tôi mới nhận rai"
Phố thương mại và sơn trang suối nước nóng thuộc cùng một hệ thống.
Bọn họ là người Triệu Tử Hưng phái tới.
Nên đương nhiên biết một số nhân vật quan trọng của phố thương mại Kim Lăng.
Khi nhìn thấy Lâm Y Y đứng bên cạnh Trần Khiêm, hai bảo vệ lập tức tươi cười vui vẻ.
"Cô Y Y, không giấu gì mọi người, chúng tôi cũng chỉ là người gác cổng cho cậu Trần mà thôi. Khẳng định không vào biệt thự được, giám đốc Triệu mà biết thì chúng tôi thảm luôn. Tuy nhiên, nếu cô không vào biệt thự mà chỉ ngắm cảnh xung quanh thôi thì vẫn ok."
Hầu hết những người muốn lên núi xem đều là nhân vật máu mặt.
Ví dụ như mấy hôm trước, cậu Hoàng thường hay dẫn người tới chơi, nói rằng cậu Trần là anh kết nghĩa của mình.
Chưa tính đến chuyện anh ta có nói thật không, chỉ với cái danh cậu Hoàng thôi bọn họ cũng không dám ngăn cản!
'Thế nhưng không ai dám vào trong biệt thự.
Lần này Lâm Y Y tới, tốt xấu gì cũng có thể diện nhà họ Lâm, đương nhiên hai bảo vệ không dám ngăn cản.
"Ừ, được, vậy thì chúng tôi lên núi ngắm cảnh xung quanh vậy!"
Thấy Trần Khiêm vẫn im lặng, Lâm Y Y đành lên tiếng.
"Còn nữa cô Y Y, hôm nay cô dẫn theo hơi nhiều người thì phải? Nếu tất cả mọi người đều lên trên rồi bị cánh quản lý nhìn thấy thì chúng tôi vẫn mất việc đó!"
Bảo vệ lại gây khó dễ.
"Cậu bảo vệ này bị làm sao thế, cứ lải nhải mãi không ngừng. Cậu chê nhiều người đúng không, vậy thì chúng tôi để một người ở lại, chín người khác lên núi xeml"
Lâm Hồng Cúc lạnh lùng nói.
Để ai ở lại?
Tất nhiên là để Trần Khiêm ở lại rồi.
Trần Khiêm cũng cạn lời với bọn họ, lên xem nhà riêng của mình khó đến vậy ư?
Vả lại, anh không có ý định giữ thể diện cho cô họ của Lâm Y Y.
Bị chế giễu, vốn dĩ anh định cư xử khiêm tốn hòa nhã với bọn họ.
'Thế nhưng vô dụng thôi, người ta hoàn toàn không đếm xỉal
"Được rồi được rồi, cứ quyết định vậy đi. Y Y, chúng ta đi thôi!"
"Đi mau lên, cho hạng người này lên cũng vô dụng, cậu ta có thể ở trong một căn nhà bình thường đã là tốt lắm rồi, xem biệt thự cái gì!"
Lâm Hồng Hà cười khẩy.
Một đám người reo hò tung tăng lên núi.
Trần Khiêm cười khổ lắc đầu. Đương nhiên anh sẽ không ở lại, đăng nào cũng đến rồi thì lên xem thử Triệu Tử Hưng đã lắp đặt trang trí xong chưa?
"Mẹ kiếp, cậu làm gì đó?”
Ai dè anh bị bảo vệ đẩy ra.
Trần Khiêm sửng sốt: "Ơ hay, các anh không biết tôi à?"
Lúc nãy Trần Khiêm thầm nghĩ làm gì có chuyện bảo vệ của sơn trang suối nước nóng không biết mình.
Nhất định là bọn họ đã được dặn dò cho dù thấy mình cũng phải giả vờ không biết.