“Cô họ, chị họ, em họ, trà sữa của mọi người đây, thời tiết hôm nay nóng quái”
Sau khi đi một vòng thì cơn giận của Trần Khiêm cũng tiều tan bớt.
Với lại bọn họ đều là họ hàng của Lâm Y Y, mình cũng không cần phải tức giận bọn họ làm gì.
“Thôi đi, bọn tôi không uống, anh giữ lại mà uống đi!”
Ba chị em lắc lắc đầu cạn lời.
“Bọn tôi cũng không uống, không khát!” Chị em Lâm Hồng Hà cũng läc đầu.
“Được rồi Y Y, cô thấy chỗ này chơi cũng vui đấy, xuống chỗ này đi!"
Lâm Hồng Hà nói.
“Vâng, chúng ta đi quanh đường núi, ngắm cảnh núi xung quanh sau đó đến sơn trang suối nước nóng ăn trưa!”
Lâm Y Y gật đầu.
Còn chuyện thân phận, Trần Khiêm không nói, mình cũng không dám nhắc đến!
Mọi người quay lại xe khách thương vụ.
Lúc chuẩn bị vào xe
Cô em họ thứ ba đột nhiên nói với bạn trai: chao, em
khát chết mất, anh đi mua trà sữa uống đi, nhớ mua nhiều nhiều!”
“Ừ ừ, bỏ ít đá thôi, dì không uống đái”
Lâm Hồng Cúc cũng cười nói.
“Vâng, cháu đi mua ngay đây!”
Vương Băng chạy đi.
'Trần Khiêm xách túi trà sữa, chỉ có thể lắc đầu cười khổ một tiếng.
Chẳng lẽ mình nghèo thì trà sữa mình mua không có tác dụng giải khát à?
Cuối cùng xe cũng xuất phát, đi quanh đường núi.
Trần Khiêm cũng không nói chuyện, yên lặng ngồi ở ghế phụ lái chơi điện thoại.
Lúc này nghe thấy ba chị em và nhóm Lâm Hồng Cúc đều đang rất kinh ngạc thò đầu ra ngoài, chỉ trỏ thảo luận về cảnh núi xung quanh.
“Wow, đẹp thật, mẹ, mau nhìn kìa, cảnh núi này đẹp quá đi”
Mọi người ngạc nhiên kêu lên.
“Phải đấy, bao nhiêu năm rồi không đến Kim Lăng, chỉ riêng cảnh núi này thôi đã khiến người ta vui vẻ rồi!”
Lâm Hồng Hà cũng vui vẻ cười.
“AI Dừng xe! Mau dừng xel! Mẹ, dì, hai người mau nhìn xem con thấy cái gì kìa? Hình như là ảo ảnh!”
Cô em họ thứ ba chỉ vào một điểm, phấn khích hét lên.
Rồi lập tức gọi điện thông báo cho mấy cô chị ở xe phía Sau.
“Cái gì cái gì? Ảo ảnh? Chị xem xeml”
Sau khi dừng xe, mọi người đều xuống xe nhìn vào một nơi.
Nhìn thấy ở một đỉnh núi không xa, mây mù giăng kín nhưng lại hiện rõ một tòa nhà với kiến trúc cổ rất xa hoa xuất hiện trong tâm mắt mọi người.
Giống như ẩn trong mây, mờ mờ ảo ảo.
“Đẹp quá, quả thực là đẹp quá rồi, nhưng nhìn không giống như ảo ảnh!”
Lâm Hồng Cúc phấn khích như sắp nhảy cẵng lên. Lập tức lấy máy ảnh của mình ra, ngoài làm một Tổng giám đốc của công ty chứng khoán thì bà ta còn là một người đam mê nhiếp ảnh.
“Phải đấy cô, đó không phải ảo ảnh mà là chỗ dừng chân trên đỉnh Kim Lăng, tên là biệt thự Vân Đỉnh!”
“Cái gì? Biệt thự Vân Đỉnh?”