“Chỗ này cậu có thể ngồi được à? Đây là chỗ của bạn trai tôi, ôi trời ơi, cậu nói xem trước đây cậu tầm thường thì cũng thôi đi, sao giờ đã năm ba đại học rồi mà cậu cũng còn tâm thường như này được thế, đi đi đi, né qua một bên dùm đi!”
Cô gái này cũng là bạn học cấp ba, nhưng mà Trần Khiêm quên tên cô ta luôn rồi.
Lúc này cũng lười so đo với cô ta.
Thế này thì chỉ còn có thể ngồi ở nơi nhận thức ăn chỗ cửa thôi.
Trần Khiêm thấy dường như mọi người đều có ý như vậy thì cười khổ ngồi xuống.
Thực ra thì bên cạnh Lý Thi Hàm vẫn còn chỗ trống, nhưng Lý Thi Hàm lại để túi xách của mình lên đó, tỏ rõ rằng chỗ này cũng có người ngồi rồi, hơn nữa hoàn toàn không có ý để Trần Khiêm ngồi.
“Thi Hàm, khi nào thì anh Mã Phi tới vậy?”
Trần Lâm nhìn Trần Khiêm, lắc đầu cười, sau đó nhìn Lý Thi Hàm rồi hỏi.
“Anh ấy sao, hừ, làm gì cũng chậm chạp lề mề, cứ nói sắp đến rồi, nhưng mà vẫn phải đợi thêm lát nữa đi!”
Mặc dù Lý Thi Hàm miệng thì bất mãn nhưng trong lòng. lại vô cùng kiêu ngạo.
“Ôi ôi ôi, xem Thi Hàm nói kìa, có phải là anh Mã Phi nhà †a tốt nghiệp rồi trở thành giám đốc bán hàng của một cửa hàng cao cấp ở phố thương mại Kim Lăng, thì cậu lại không vừa mắt anh Mã Phi nhà ta hả?”
“Phải đấy, trước đây lúc anh Mã Phi còn ở trường, Thi Hàm cậu với người ta còn bên nhau rất thân mật, giờ anh Mã Phi trở thành giám đốc bán hàng ở phố thương mại Kim Lăng rồi thì cậu lại xem thường, nói trằng ra là cậu muốn làm bọn tớ ghen tị có phải không hả?”
“Nhưng mà nói thật đấy Thi Hàm, có thể kể cho bọn tớ làm thế nào mà anh Mã Phi được tuyển dụng không? Mẹ ơi, là giám đốc bán hàng của cửa hàng trên phố thương mại đấy, đổi cho tớ mười anh nhân viên công chức tớ cũng không đổi đâu!"
Lý Thi Hàm vừa dứt lời thì mọi người đã thi nhau cô một câu tôi một câu.
Lời nói còn thể hiện rõ ý ghen tị.
“Hừ, tớ cũng có biết đâu, đợi lát anh ấy đến, bảo anh ấy kể cho các cậu đi!”
Lý Thi Hàm cười nói.
Lúc này, cửa phòng bao riêng mở ra.
Có hai chàng trai đẩy cửa bước vào.
“Anh Mã Phi, anh tới rồi!"
Mọi người cười nói với chàng trai cao cao gầy gầy.
Anh ta là Mã Phi, bạn trai của Lý Thi Hàm
Người còn lại là bạn trai của một bạn học nữ cùng lớp. cấp ba, rất tự giác ngồi xuống vị trí mà ban nãy Trần Khiêm định ngồi.
“Mã Phi, bọn em đang nói về anh đấy, đúng là nhắc Tào. Tháo Tào Tháo tới mà, đúng rồi, hôm nay chúng ta có một người bạn mới đến, để em giới thiệu cho anh, chính là cậu ấy, cậu ấy là Trần Khiêm!”
Lúc này Trần Lâm cười hihi chỉ tay về phía Trần Khiêm đang uống trà.
“Ö? Hóa ra là cậu ta à, cậu ta chính là tên nghèo Trần Khiêm? Thật là vinh hạnh đấy!”
Mã Phi làm ra vẻ như rất ngạc nhiên, đi qua làm điệu bộ muốn bắt tay với Trần Khiêm.
Trần Khiêm chỉ cau mày, không những không đứng lên mà còn phớt lờ luôn anh ta.
Nói thật, đến bây giờ Trần Khiêm mới thấy hơi tức giận thật sự.
Trước đây điều anh nghĩ rất đơn giản, chính là cảm thấy đều là bạn học cũ của nhau cả, đã mấy năm không gặp rồi nên mình đến tụ tập với mọi người một bữa.
Náo nhiệt vui vẻ tốt biết bao chứ.
Nhưng mà sau khi đến thì mới phát hiện.
Trần Lâm nào có thật lòng muốn mời mình đến tham gia vào buổi họp mặt đồng hương chứ, cô ta tìm mình tới là để mua vui cho đám người này mà thôi.