“Có thể đưa anh đến xem thử được không!”
Trần Khiêm cười hì hì hỏi.
Tô Tử Nguyệt bối rối một chút rồi cuối cùng vẫn gật đầu. Khu dân cư này giống như khu lều trại thời cổ xưa.
Sau khi đi vào, Tô Tử Nguyệt lau ghế cho Trần Khiêm, bảo. Trần Khiêm ngồi xuống.
Sau đó vội vàng bảo ba anh em đi tắm táp rửa mặt, ba anh em này rất ngoan ngoãn nghe lời, mỗi ngày ra ngoài nhặt một ít rác đem bán, làm mặt mình nhem nhuốc lấm lem.
“Tô Tử Nguyệt, tôi tên Trần Khiêm! Mình làm bạn nhé?” Trần Khiêm nói.
“Làm bạn?” Tô Tử Nguyệt hơi ngạc nhiên.
Trong mắt cô ấy, Trần Khiêm là người có thể làm cô giám đốc kia nghe lời mình, chắc chắn rất tài giỏi.
Một người tài giỏi như vậy, làm sao có thể sẵn lòng làm bạn với người như cô ấy?
Nhưng nếu muốn nói tại sao, Trần Khiêm không nói được. Hôm nay chỉ là bèo nước gặp nhau.
Trần Khiêm có lòng đồng cảm, hơn nữa có cảm xúc đặc biệt với những người khốn khổ.
Anh có thể trực tiếp giúp đỡ cô ấy, sắp xếp ký túc xá cho họ, sắp xếp chuyện học hành, thật sự, những chuyện này chỉ cần nói một câu là được.
Nhưng sau khi Trần Khiêm gặp Tô Tử Nguyệt, trái tim anh đập như trống, giống như một loại cảm xúc định mệnh đang bảo Trần Khiêm hãy hiểu cô ấy hơn một chút, làm bạn với cô ấy.
Cảm giác này rất kỳ lạ.
Thật ra, nghĩ về lần đầu tiên khi Trần Khiêm gặp Tô Tử Nguyệt sẽ biết.
Sườn mặt thôi đã khiến Trần Khiêm nhớ như in.
Tại sao mình lại có cảm giác này với cô gái như bèo nước gặp nhau?
Trần Khiêm cũng cười gượng không thể trả lời. Tóm lại, vừa gặp cô ấy đã cảm thấy thân thiết.
Tiếp theo, Trần Khiêm tán gẫu với Tô Tử Nguyệt, càng nói càng thân.
Không biết tự lúc nào, buổi chiều đã trôi qua.
“Tử Nguyệt, Tiểu Dĩnh, tôi phải đi rồi, vài ngày nữa tôi sẽ đến thăm mọi người!”
Trần Khiêm vẫy tay tạm biệt các cô.
Nửa ngày ở bên nhau, Trần Khiêm cảm thấy lần đầu tiên tâm hồn mình được bình yên, sự bình yên lâu rồi không thấy!
Mà đúng lúc này, điện thoại Trần Khiêm vang lên. Vừa nhìn, Trần Lâm gọi đến.
Lúc nãy, Trần Khiêm xin số điện thoại của Trần Lâm, mặc dù Trần Lâm không muốn nhưng vẫn lưu số của nhau.
“Tôi nói cậu này Trần Khiêm, lần đầu tiên tham gia tiệc đồng hương đã đến trễ đúng không? Không phải hẹn nhau năm giờ gặp hả, cậu đâu rồi?”
Trần Lâm mắng.
*À à, bởi vì tôi có chút chuyện nên không đến kịp, bây giờ đi ngay đây, khoảng mười phút nữa!”
“Tút tút...” Đối phương không nói gì đã cúp máy. Trần Khiêm cười gượng.
Nếu biết như vậy, anh đã không đồng ý tham gia gì mà bạn học cũ rồi.
Đúng là phiền phức thật!
Nhưng nói tới nói lui, đã đồng ý với người ta rồi, bây giờ không đi thì không hay lắm. Trần Khiêm quay về gara trường, lái xe chạy đến nhà hàng Trần Lâm đã đặt.
Sau khi đậu xe xong thì đến phòng riêng.
“Trần Khiêm, bây giờ mới đến hả. Để mọi người chờ một mình cậu, cậu có thấy xấu hổ không?!”
Trần Khiêm vừa bước vào, Trần Lâm đã không hề khách sáo rồi.
“Mẹ nó, là Trần Khiêm thật đó hả, vài năm không gặp, không mặc quần áo chắp vá nữa, bắt đầu mặc quần áo bình thường rồi à?”
“Ha ha ha, ây da Trần Khiêm, nghe nói cậu học ở Đại học Kim Lăng, đây là đại học nổi tiếng, thế nào rồi, dạo này sắp
thực tập đấy, đã có việc làm chưa?”
“Ngồi xuống trước đi, nói cho chúng tớ nghe xem những năm gần đây cậu đã sống thế nào rồi?”
Bàn ăn trong phòng rất lớn, có thể chứa hơn hai mươi người.
Đồng hương trong bữa tiệc đồng hương khoảng hơn hai mươi người, bao gồm bốn năm người bạn cùng lớp cấp ba với
Trần Khiêm, có thể nói là ngồi đầy.
Trần Khiêm vừa cười cười với họ vừa nhìn cô gái ngồi ở vị trí chủ.
Lý Thi Hàm! Đây là người bạn thân nhất lúc Trần Khiêm học cấp ba, cũng là hoa khôi của lớp, luôn luôn đi học chung với Trần
Khiêm, Lý Thi Hàm.
Nói thật lúc trước, hai người đều có chút tình cảm với đối phương.
Nhưng Lý Thi Hàm không hề quyết tâm muốn yêu một người có gia cảnh như Trần Khiêm.
Mà Trần Khiêm cũng không hề quyết tâm muốn yêu một người có gia cảnh như Lý Thi Hàm.
Gia cảnh chênh lệch quá lớn.
Cho nên, quan hệ giữa hai người ở trên mức tình bạn! “Thi Hàm, hai ba năm không gặp, cậu sống tốt chứ?” Trần Khiêm cười cười, Lý Thi Hàm thay đổi rất nhiều, học được cách trang điểm, ngoại hình khí chất đã xinh đẹp mạnh mẽ hơn lúc trước rất nhiều.
Giống như nữ thần. “Tớ vẫn ổn, cậu nhanh chóng ngồi xuống đi!” Lý Thi Hàm cười khế, thờ ơ nói một câu.
Ba năm không liên lạc, tình bạn gì gì đó đã biến mất từ lâu rồi.
Làm Trần Khiêm cảm thấy dường như mình đang gặp một người xa lạ.
“Ừ ừ!"
Trần Khiêm thấy đúng lúc bên cạnh có chỗ trống nên ngồi xuống.
“Ai cho cậu ngồi đó!” Mông anh còn chưa kịp chạm vào ghế thì lúc này, một
bạn nữ trong lớp đã lạnh lùng nói, giọng điệu rất khinh bỉ làm Trần Khiêm giật mình...