Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

Chương 1950




Thầy Quỷ từ trước đến nay tác phong chín chắn, tài bói toán như thần.
Chắc chắn ông ta sẽ không dễ dàng để mất pháp khí cận thân của mình.
Chẳng lẽ thầy Quỷ còn có ám chỉ gì khác?
Trần Khiêm, anh nói xem có phải ông ấy cố ý để lại ám hiệu cho chúng ta, có lẽ là ám hiệu cầu cứu chăng?
Lúc này, Tiểu Trúc mở miệng nói chuyện.
'Trân Khiêm gật đầu tán thành: "Em nói cũng có lý, nếu ông ấy có thể đoán được việc tương lai thì hẳn đã đoán được chúng ta sẽ đi tìm mình, hơn nữa còn biết rõ khi nào thì chúng ta tới! Băng không đâu có trùng hợp đến độ cây phất trần lại đấu giá đúng vào mấy ngày này!"
'Trước tiên mặc kệ mấy chuyện này đi, chúng ta tới Đại học Ký châu đã, tìm thấy cậu sinh viên họ Tiêu này hỏi không phải biết ngay sao?
Trần Khiêm nói.
Thầy, trước đây con cũng học ở Đại học Ký Châu, hay là để con đi cùng thầy, vậy càng tiện hơn! Dù gì thây cũng cần người đi cùng mà!
'Thẩm Phiêu Phiêu mở miệng nói.
Vậy được, cô cùng đi với tôi!
Đại học Ký Châu.
Không biết vì sao, cứ bước vào khuôn viên trường đại học thì anh luôn nhớ lại những kỉ niệm ngày xưa.
Thời gian như thoi đưa, đến bây giờ cũng đã hơn ba năm rồi.
Anh cũng đã chia xa Mộc Vũ gần ba năm ròng rồi.
Từng việc xảy ra trong quá khứ chỉ mới như ngày hôm qua mà thôi.
'Thời gian luôn như vậy, khi bạn không ý thức được. nó đang trôi đi thì thời gian đã lặng lẽ trốn đi đâu mất rồi.
Thẩm Phiêu Phiêu vẫn đi bên cạnh Trần Khiêm, cô ta thấy Trân Khiêm chăm chú ngắm khắp nơi trong trường, người giống như đã chìm sâu vào suy tư.
Cô ta ngoan ngoãn không cắt đứt dòng suy nghĩ của anh.
Mà trực tiếp đi tìm người tên Tiêu Ngôn kia.
Còn mình Trần Khiêm lang thang dạo bước trong sân trường.
Cảm giác không khí ở mỗi một trường đại học đều rất giống nhau.
Ấy ấy! Cẩn thận!
Đúng lúc này, một con diều lớn từ trên trời giáng xuống đang lao thẳng về phía Trần Khiêm.
Một nhóm cô gái chơi diều thấy thế đều vô cùng hoảng sợ.
Vội vàng chạy tới phía xảy ra chuyện.
Còn hò hét rất to tiếng nữa.
Chơi diều có đôi khi chính là như vậy, một khi trời đứng gió thì diều lập tức rơi xuống, kéo cũng không kéo. nổi.
'Trần Khiêm cũng phát hiện ra có vật bay đến.
Theo bản năng mới giơ một ngón tay lên.
Đùng! Con diều bừng lửa ngay giữa không trung.
Lúc nó rớt xuống đất đã hóa thành tro bụi rồi!
Á
Mấy cô gái chạy tới nơi thấy diêu của mình chỉ còn một đống tro đen thì tức lắm.
Anh làm cái gì vậy hả? Chúng tôi cũng không có cố tình, sao anh lại đốt diều của chúng tôi chứ?
Một nhóm bốn cô sinh viên.
Ai nấy đều vóc dáng nuột nà, mái tóc thẳng mượt, nhan sắc cũng mỗi người một vẻ.
Ba cô gái trong nhóm nổi giận chỉ thẳng tay vào mặt Trân Khiêm mắng.
Còn một người trông có vẻ yên tĩnh dịu dàng hơn. Nhưng trên mặt cũng mang vẻ tiếc nuối buồn bã. Haiz!
Trần Khiêm đầy vẻ áy náy, đây cũng là lí do vì sao lúc không có chuyện gì xảy ra Trần Khiêm thích tắt chân khí của mình đi, bởi vì những khi anh lơ đãng, nó luôn vô tình làm bị thương người khác.
Thực sự xin lỗi, tôi không phải cố ý đâu!
'Trân Khiêm vội vàng nói.
Cái gì mà không cố ý, anh quá đáng thật đấy, con diều mới suýt chạm vào anh thôi mà anh đã đốt nó rồi!
'Tất nhiên các cô không biết Trần Khiêm làm cách nào đốt được con diều của họ, mà đó cũng không phải điểm mà họ quan tâm.
Tôi bồi thường cho các cô cái khác!
Trần Khiêm nói thêm.