“Sinh nhật sinh nhật! Dương Tiểu Bối nó biết sinh nhật, sinh nhật gì, có thể quan trọng hơn tiệc mừng của nhà họ Dương à!” Bà cụ như sắp ngất đến nơi. “Bà nội!" Lúc này, Tiểu Bối thấy sảnh trước vô cùng yên lặng, người nhà họ Long đang đứng đối mặt với bà nội.
Thì cũng hiểu là đang có chuyện gì. Vội vã chạy đến.
Mấy ông lớn đến mừng sinh nhật Tiểu Bối cũng đều đến.
“Tôi hỏi các người, các người... Hửm?”
Bà cụ đang muốn nổi trận lôi đình.
Thì ánh mắt đột nhiên khựng lại. Bởi vì nhìn thấy mấy người đứng phía sau Tiểu Bối, khiến cho bà cụ có cảm giác như đã đi qua mấy đời.
Chà.
Cả sảnh tiệc hai trăm người.
Cũng xôn xao lên.
“Đây chẳng phải là tổng giám đốc Trương đứng đầu Tân Môn sao?”
“Ôi đệch, thật sự là tổng giám đốc Trương!”
Lúc này, có một vị khách đứng lên nói.
“Vị kia chẳng phải là chủ tịch Dương, chủ tịch quận của Yên Kinh chúng ta sao? Ngay cả đẳng cấp cỡ chủ tịch Dương mà cũng đến đây à?”
“Còn cả vị kia nữa, là tổng giám đốc Quách vô cùng giàu có ở miền Bắc!”
Mọi người sững sờ.
Đương nhiên bà cụ Dương cũng biết những người này.
Những người này, bình thường muốn lấy lòng cũng không lấy lòng được đâu!
Sao có thể đến mừng sinh nhật Tiểu Bối? Quản gia cũng rất kích động. “Chủ tịch, là thật đấy. Nhóm tổng giám đốc
Trương đã đến đây từ sớm rồi, là đặc biệt đến để chúc mừng sinh nhật cô Tiểu Bối! Tôi lo lắng người làm bình thường phục vụ không chu đáo cho nên vẫn ở đó phục vụ bọn họi”
A Sinh kích động nói. “Cái gì!” Ánh mắt của bà cụ Dương lộ vẻ xúc động.
Mà mấy người Quách Như với Dương Diệp cũng trợn lớn mắt khó mà tin được.
“Các vị, mời ngồi, mời ngồi!” Cảnh tượng chấn động này khiến bà cụ bất ngờ.
Vừa rồi còn suy sụp tinh thần, đâu có như bây giời
“Ha ha, bà Dương khách sáo quá rồi. Vốn dĩ hôm nay không muốn làm phiền đến buổi tiệc của bà, nhưng cô Tiểu Bối đã dẫn chúng tôi đến đây rồi thì chúng tôi cũng được xem như khách quý nhỉ, hi vọng các vị đang ngồi đây sẽ nể mặt chúng tôi một chút!”
Chủ tịch Dương nhàn nhạt cười, nói. “Phải vậy chứ, phải vậy chứ!!!”
Mấy người nhóm tổng giám đốc Miêu lập tức đứng lên gật đầu liên tục.
Ánh mắt Long Thiếu Lôi khựng lại.
Quả thực chỉ ông nội mới có thể nói chuyện với những người này, còn mình thì không đủ sức nặng để đứng trước mặt họ.
“Long Thiếu Lôi, hôm nay là ngày vui của nhà họ Dương chúng tôi, anh ở lại đây là còn có chuyện gì nữa sao?”
Dương Tiểu Bối lạnh lùng nói