Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

Chương 1098




Dù sao thì bà cụ cũng lớn tuổi rồi, từ sau khi phân quyền.
Nhà nào cũng đang cân nhắc lợi ích của nhà nấy.
Ví dụ như đang đầu tư vào một dự án?
Lấy tiền của mình đầu tư, lỗ vốn thì chính là mất tiền của mình.
Nhưng đầu tư bằng một khoản vay dưới danh nghĩa của nhà họ Dương thì có lỗ hay không cũng chẳng ảnh hưởng gì đến mình cả.
Dù sao thì cũng không biết sau này ai là người thừa kế gia tộc.
Tội gì phải tiết kiệm tiền cho nhà họ Dương chứ.
“Vậy được, có câu này của bà Dương thì Thiếu Lôi yên tâm rồi!"
Long Thiếu Lôi cười lớn nói.
Bà cụ tức giận ngồi xuống.
Cảm thấy hơi chóng mặt.
“Gia môn bất hạnh, gia môn bất hạnh mài!”
Bà cụ hối hận, khóc nói.
Cũng chính lúc này.
Ở sân sau, đột nhiên nghe tiếng pháo vang lên. Đọc‎ tr𝒖yệ𝓃‎ hay,‎ tr𝒖y‎ cập‎ 𝓃gay‎ #‎ ТRÙ‎ 𝑀ТRU𝒀Ệ𝙉.𝙑𝙉‎ #
Rõ ràng ở đó có người đang băn pháo hoa.
Chuyện này vốn đã làm cho bà cụ sắp không ổn
Bây giờ trong gia tộc lại có người bắn pháo hoa chúc mừng?
“À há? Thực lực nhà họ Dương quả là hùng hậu đấy, đột ngột biến mất hàng chục tỷ mà còn có người ăn mừng?”
Long Thiếu Lôi cười nói.
“A Sinh! A Sinh!”
Bà cụ lo đến nỗi mắt đỏ bừng. “Bà nội, A Sinh không có ở đây!” Dương Diệp nói.
“Chát!”
Bà cụ đưa tay giáng một bạt tai vào mặt Dương Diệp.
“Vậy thì đi tìm ông ta đến đây cho tôi, đến sân sau xem đi, rốt cuộc là ail”
Lập tức có người làm chạy đến sân sau.
Hóa ra, ở sân sau có mấy đứa trẻ đang chơi loại pháo hoa nhỏ.
“Ôi chao, quản gia, cô Tiểu Bối, hóa ra hai người thật sự ở đây, chủ tịch tìm hai người khắp nơi!”
“Sao vậy?” Tiểu Bối thấy sắc mặt người làm sai sai, vội hỏi.
Người làm nói: “Xảy ra chuyện rồi, người nhà họ Long đến cửa đòi nợ rồi “Cái gì?” Tiểu Bối với quản gia đều lo lắng. Sau đó nhìn Trần Khiêm.
Trần Khiêm gật đầu nói: “Lại là nhà họ Long, chúng ta đến phía trước xem thử!”
Tại sảnh trước.
Đã có người làm đến báo cáo từ lâu.
“Thế nào? Tìm được Tiểu Bối với A Sinh rồi à?”
Sắc mặt bà cụ u ám hỏi.
“Tìm thấy rồi thưa chủ tịch. Quản gia, với cậu Trần Khiêm, hình như còn có vài người ăn mặc giống ông chủ đều ở sân sau mừng sinh nhật cô Tiểu Bối!”
Người làm nói.
Choảng!
Bà cụ dứt khoát đập tách trà xuống đất.
“Phản rồi! Làm phản hết rồi!!!”