“Đây chính là điều tôi muốn nói thưa chủ tịch. Mấy năm nay, mặc dù việc làm ăn của nhà họ Dương gặp nhiều bất lợi, kinh doanh ngày càng kém. Thực ra là vì nội bộ nhà họ Dương xuất hiện vấn đề, chia bè chia phái, nhất là sau khi bà phân quyền, nội bộ càng đấu đá nghiêm trọng hơn! Vả lại cũng không phải lần đầu tiên cậu cả Dương Ngọc Đình gây ra tai họa cho gia tộc!”
“Nhưng việc kinh doanh của nhà họ Dương lại không hề xuất hiện hiện tượng suy sụp. Từ mấy năm trước tôi đã cảm thấy, phải chăng có người đang âm thầm giúp đỡ nhà họ Dương, mỗi lần đều có thể chuyển nguy thành an! Không xuất hiện vấn đề gì lớn”
“Hơn nữa, những năm qua, nhà họ Lý là kẻ thù không đội trời chung của nhà họ Dương, một gia tộc quyền lực như vậy mà lại phá sản trong vòng một đêm, toàn bộ già trẻ lớn bé nhà họ Lý đều không biết tung tích, rốt cuộc đêm đó đã xảy ra chuyện gì, đến giờ vẫn là một câu đố!”
Hôm nay quản gia A Sinh nói khá nhiều.
Trước đây không nói là vì sợ bà cụ tức giận.
Nhưng bây giờ.
Bà cụ cau mày.
Lại nghĩ đến tiệc sinh nhật lần này, món quà có giá trị một tỉ mà cậu Trần nhà họ Trần gửi tặng.
Bà cụ lại thở dài một hơi.
Sắc mặt bà cụ ảm đạm, không nói lời nào.
Chớp mắt đã sang ngày hôm sau.
“Tiểu Bối, mai là sinh nhật em, em định tổ chức thế nào?”
Trần Khiêm nhìn Tiểu Bối rồi hỏi. “Mấy năm nay em đâu có tổ chức sinh nhật!” Tiểu Bối nói.
“Được, năm nay khác rồi, anh sẽ tổ chức sinh nhật cho eml”
Trần Khiêm cười nói. Tiểu Bối cảm động gật đầu.
Nhưng thật ra, Tiểu Bối có một vấn đề vẫn luôn muốn hỏi anh họ.
Vừa mở miệng, nhưng rồi lại nuốt xuống không nói.
“Sao vậy? Lại muốn hỏi anh làm thế nào mà quen biết với tập đoàn Tín Phong à?”
Trần Khiêm cười.
Dương Tiểu Bối
Rồi nói: “Anh họ, em muốn hỏi, anh tốt nghiệp lâu vậy rồi, có tìm chị dâu tương lai cho em chưa?
Điều kiện của anh tốt vậy, sao em chưa bao giờ thấy
anh gọi điện cho chị dâu vậy?”
“Em thấy chị Tần Nhã kia cũng rất xinh đẹp, còn tốt bụng nữa!”
Dương Tiểu Bối rất cẩn thận, quan sát hết cả.
Trần Khiêm cười khổ một tiếng: “Chuyện này anh cũng không biết nói với em thế nào nữa. Nhưng mà Tiểu Bối, anh muốn hỏi em, em có ghét người hay lỡ hẹn không? Nếu như bạn trai em đã hẹn với em xong cả rồi, sau đó cậu ấy lại không đến thì tâm trạng của em sẽ thế nào?”
“Tất nhiên là thất vọng rồi, hơn nữa còn rất buồn đấy. Thật ra, cho dù một cô gái có lạnh lùng đến đâu đi chăng nữa, thì bọn họ vẫn xem trọng việc hẹn hò nhất. Vì một lần hẹn hò, bọn họ sẽ chuẩn bị rất lâu... Nếu như lỡ hẹn, đương nhiên sẽ vô cùng thất vọng rồi!”
“Sao vậy anh, anh lỡ hẹn à?”