Trần Khiêm nói: “Bà ngoại, bà nghỉ ngơi trước đi, mấy hôm nữa cháu lại đến thăm bài!”
Sau khi nói xong, Trần Khiêm đứng dậy rời đi. Hôm nay bà cụ thật sự rất bất ngờ.
Lần đầu tiên chính thức nói chuyện với Trần Khiêm.
Bà mới phát hiện ra, Trần Khiêm trông không hề yếu đuối, bảo sao nghe vậy như vẻ bên ngoài.
Hơn nữa, lời nói của đứa trẻ này, là đang ám chỉ cho mình điều gì sao?
Sau khi quản gia tiễn Trần Khiêm đi.
Mới quay lại cầm món quà mà Trần Khiêm mang đến.
Theo như bình thường, chỉ cần có người tặng quà, dù là quà gì, ai tặng, quản gia cũng sẽ ghi chép lại cẩn thận.
Nhưng sau khi quản gia mở ra, thoáng chốc sững sờ.
“Đây..”
Ông ấy mở lớn mắt, sau đó hai tay bê món quà, đến gõ của phòng bà cụ.
“Chủ tịch, mau nhìn xem, đây là quà mà cậu Trần Khiêm tặng!”
Quản gia kích động nói.
“Đây là?”
Bà cụ nhìn, nghi hoặc hỏi.
“Nếu như A Sinh nhìn không nhầm thì hình như đây là hoa sen tuyết Thiên Sơn mà thời gian trước tổng giám đốc Đường ở Yên Kinh đã đấu giá. Nếu như có thể kết hợp với nhân sâm nghìn năm hôm nay cậu Trần tặng thì chắc chắn có thể chữa được bách bệnh, kéo dài tuổi thọ!”
“Cái gì? Sen tuyết Thiên Sơn?”
Bà cụ trừng lớn mắt run rẩy nói.
“Sao Trần Khiêm có thể có được món đồ quý giá như vậy?”
Bà cụ kinh ngạc.
Quản gia A Sinh thì cúi đầu, suy nghĩ cẩn thận một hồi rồi mới nói:
“Chủ tịch, có một câu không biết có nên nói hay không!”
“Ông nói đi!”
“Tôi quan sát cậu Trần Khiêm thì hình như không chỉ là người bình thường. Cậu ấy cho tôi một loại cảm giác khí chất của cậu ấy rất quý tộc. Hơn nữa, vừa nãy lúc nói chuyện với cậu Trần Khiêm, cậu ấy khiến người ta cảm thấy cậu ấy rất tài giỏi. Vả lại, quan trọng nhất là, bà có từng suy nghĩ, cậu Trần của nhà họ Trần thần bí kia...”
Nói đến đây. Bà cụ lại càng thêm kinh ngạc.
“Ý ông là, cậu Trần của nhà họ Trần chính là Trần Khiêm?”
Quản gia A Sinh chỉ vào sen tuyết Thiên Sơn mà Trần Khiêm đem tới.
Trong lòng bà cụ lộp độp một tiếng.
“Sao có thể chứ? Ông cũng thấy cái nết của Trần Cận Đông năm đó mà, chỉ dựa vào nó?”
Bà cụ không tin nổi nói.