Chương 6: Thay Đổi Công Pháp
Đã hơn một tuần kể từ khi Vương Mãn bị g·iết, ngày đó sau khi dọn sạch hiện trường, Nguyên Vũ liền trực tiếp thả cho thiếu phụ kia trở về, đồng thời đưa cho nàng ít ngân lượng để gia đình nàng rời khỏi thành.
Sau c·ái c·hết của Vương Mãn, trong phủ hơi có chút náo động. Nói thật, đừng nói chỉ là một tên nô bộc thuộc hạ như Vương Mãn, dù có là một số đệ tử không thuộc dòng chính c·hết đi thì cũng chẳng có ai thèm hỏi tới, chỉ là sự việc lần này có chút nghiêm trọng.
Khi đến hiện trường nơi x·ảy r·a á·n m·ạng, người ta phát hiện ở hiện trường để xót lại một cái khăn màu hồng. Sau khi điều tra người ta phát hiện thứ đồ vật nọ đến từ một tì nữ thân cận của Dương gia đại tiểu thư Dương Hằng Uyên, tên nàng ta là Tô Mẫn Anh, tu vi luyện khí đỉnh phong.
Mấy ngày đầu Nguyên Vũ còn giả vờ như vô cùng phẫn nộ, thế nhưng mấy ngày sau hắn lại tỏ ra rất là sợ người kia sẽ chĩa mũi nhọn vào mình nên tuyên bố với người trong tộc là bế quan tránh sóng gió trước.
Sở dĩ Nguyên Vũ để lại cái khăn kia là vì hắn biết được từng có lần Trần Phong dẫn theo Vương Mãn đến Dương gia phủ, khi đó Vương Mãn cực kỳ càn rỡ đắc tội với Tô Mẫn Anh, nàng suýt thì rơi vào bẫy của Vương Mãn, bởi vậy mà Nguyên Vũ mới nghĩ ra kế đội nồi cho người khác.
Dù chẳng có thù oán gì với Dương gia gì đó, thế nhưng Nguyên Vũ cũng chả ngại chụp cho bọn họ một cái nồi đen. Lúc này hắn chẳng để tâm đến việc bên ngoài mà đang ngồi xếp bằng trong một gian thạch thất.
Nguyên Vũ vô tội vạ xếp bằng trên giường bạch ngọc, trên tay còn cầm một khối linh thạch thượng phẩm tu luyện.
"Xem ra tinh thần lực đã khôi phục hoàn toàn, chỉ là cảnh giới vẫn bị dừng lại ở luyện khí đỉnh phong, cũng khó trách. Dù gì đi nữa Trần Phong này cũng bị dừng lại ở luyện khí, một khi đoạt xá cũng giống như sống lại cuộc đời mới, phải trùng tu lại một lần nữa. May mắn tên bệnh hoạn này đã sớm tu đến luyện khí đỉnh phong, như vậy cũng giảm bớt chút ít phiền toái cho ta." Nguyên Vũ nghĩ.
Hắn lấy ra nửa quyển còn lại của Ám Nguyên Kinh, lại cẩn thận nhớ lại tất cả những gì ghi bên trong, cuối cùng tổ hợp lại tất cả những gì ghi trong cả hai tàn quyển.
Nguyên Vũ chậm rãi nhắm mắt lại, hắn chậm rãi tu luyện theo pháp môn ghi lại bên trong. Hắn biết làm như vậy đồng nghĩa với việc sẽ phải tu luyện lại từ đầu, thế nhưng đây cũng là cách duy nhất có thể làm vào lúc này.
Mỗi một tu tiên giả chỉ có thể tu một loại công pháp chủ tu, nếu muốn tu loại công pháp khác thì phải từ bỏ công pháp trước đó, đồng nghĩa phải tu luyện lại từ đầu. Đương nhiên vẫn có phần khác biệt, đối với người từng có kinh nghiệm tu luyện cùng với thân thể vốn đã là luyện khí đỉnh phong như Nguyên Vũ hiện tại thì việc tu luyện lại từ đầu kỳ thực cũng không quá khó.
Kinh văn vừa xuất hiện trong đầu Nguyên Vũ, trong cơ thể hắn liền truyền ra một trận nóng bức, linh lực trên khắp kinh mạch cơ thể sôi sục truyền đến từng trận nóng rát đau đớn.
Nguyên Vũ biết rõ đây là phản phệ của việc chuyển tu công pháp, không tới mức nguy hiểm đến tính mạng, chỉ là có chút đau đớn mà thôi.
Trong đanh điền, vốn công pháp chủ tu của Trần Phong là Hóa Linh Kinh, bên trong đan điền hắn là một không gian cực nhỏ, nhưng cẩn thận quét tinh thần lực tiến vào trạng thái nội thị có thể nhìn rõ bên trong là một mảnh không gian chứa đầy những tinh tú sáng lấp lánh.
Đột nhiên những tiếng tụng niệm từ bên ngoài lần lượt chui vào trong đan điền, từng chữ từng chữ trong Ám Nguyên Kinh lần lượt xuất hiện.
Chưa tới một khắc đã có vô số chữ màu đen xuất hiện, chúng tụ lại thành một đoàn khí đen, luồng khí rục rịch muốn tiến về phía mảnh không gian đầy tinh tú bên kia.
"Phù phù..." Đột nhiên khi phạm vi giữa khí đen và các tinh tú dần thu hẹp khoảng cách tiến lại gần nhau hơn, từ phía các tinh tú bắn ra vô số những luồng sáng cùng những quả cầu, hòng công kích những vị khách không mời bên kia.
Khí đen cũng không thua thế, lập tức nó hóa thành một quả cầu có chút ngưng thực lao nhanh vào đám quang điểm đang bay tới kia.
"Bùm!" Âm thanh nổ vang như có như không truyền khắp cơ thể, Nguyên Vũ đang nhắm mắt tĩnh tu đột nhiên phun ra một ngụm máu, sắc mặt có phần hoảng hốt.
"Sao lại?" Nguyên Vũ hoảng sợ vô cùng, hắn gấp rút nhắm mắt lại lần nữa, lại lần nữa niệm tụng kinh văn trong Ám Nguyên Kinh.
Nương theo tiếng kinh, khí đen lại lần nữa ngưng tụ, lần này nó hình như có chút tức giận, trong không gian chật hẹp, khí đen lập tức hóa thành một chữ "Trấn".
Chữ trấn to lớn mang theo khí tức hắc ám lao nhanh tới, lần này những tinh tú kia còn chưa kịp làm ra phản ứng nó liền bay nhanh tới nện một phát khiến cho không gian nhỏ hẹp lung lay một hồi, âm thanh nổ tung lại vang lên.
"Phốc!" Lại một ngụm máu được phun ra.
"Cái... Con bà nó, chuyện gì đây? Thế này không giống như trong sách ghi chép, chẳng phải nói chỉ cần dung hợp thay thế công pháp là được sao, chỉ có chút phản phệ lúc ban đầu thôi cơ mà?" Nguyên Vũ có chút nao nao nghĩ, lần này hắn thật hơi sợ, đan điền hắn đã gần như sụp đổ rồi, còn vậy nữa chỉ e...
Nguyên Vũ cắn răng niệm kinh lần nữa, lần này tình hình lại càng nguy hiểm hơn, chỉ thấy khí đen tụ tập lại thành một cái đầu quỷ lớn, trong khi các tinh tú đã không còn ở yên một chỗ nữa mà tụ tập lại hóa thành một thanh kiếm ánh sáng.
Chúng vừa nhìn thấy nhau liền lao như điên tới va vào nhau.
"Bùm!" Sau t·iếng n·ổ lần này, thân thể Nguyên Vũ có chút lung lay, lập tức thất khiếu hắn chảy máu, ánh mắt hoảng sợ khó che giấu.
Đan điền hắn dần hóa thành những hạt sáng bay loạn chui vào kinh mạch cùng máu thịt xung quanh, không gian nhỏ hẹp vừa rồi cũng đang hư hóa.
Nguyên Vũ thật sự tuyệt vọng, hắn muốn hét lớn. Hắn thật không ngờ bản thân thậm chí còn thoát c·hết từ một kích của nguyên anh, thế mà hiện tại lại chỉ vì tu luyện vớ vẩn kiểu này mà c·hết.
"Ta... Không cam...!" Ngay lúc Nguyên Vũ đang vô cùng tuyệt vọng, dị biến đột nhiên phát sinh.
Đan điền đang vỡ vụn của hắn bỗng phát ra một luồng sáng màu lục, một loại cảm giác thư thái truyền khắp cơ thể, bên trong đan điền đang sụp đổ bỗng xuất hiện thêm một chiếc lá màu xanh.
Chiếc lá vừa xuất hiện, từ trên nó liền tỏa ra một luồng lực lượng hút lại những quang điểm đang tiêu tán. Chưa tới mấy cái chớp mắt, đan điền hắn khôi phục lại như chưa có gì xảy ra.
Khí đen lần này tự hoạt động theo chỉ dẫn của chiếc lá mà không còn cần tới Nguyên Vũ niệm kinh, kỳ thực hắn cũng không thể niệm kinh nữa, vì lúc này hắn đã sớm hôn mê mất.
Khí đen theo sau luồng khí màu lục trực tiếp đi tới trước những tinh tú đang phát sáng kia, lập tức tinh tú ảm đạm, không lâu sau liền từ từ bị đồng hóa thành những viên tinh tú màu đen.
Khí đen cùng những tinh tú vừa bị hắc hóa hợp nhất lại xoay tròn, chỉ chưa tới mấy hơi thở chúng đã xoay hơn mười mấy vòng. Dần dần trong đan điền Nguyên Vũ xuất hiện một cái xoáy đen cực lớn, thiên địa linh khí từ bên ngoài không ngừng được hấp thụ vào.