Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Thiên Lưu

Chương 5: Giết Vương Mãn




Chương 5: Giết Vương Mãn

Cảm nhận được kẻ vừa theo dõi mình rời đi, vẻ mặt biến thái trên khuôn mặt Nguyên Vũ cũng biến mất, thay vào đó là vẻ trầm tư.

May mắn tinh thần lực hắn có thể so với kết đan kỳ, phải biết lúc còn sống ở thế giới kia hắn đã là tu sĩ trúc cơ đỉnh phong, hơn nữa hắn có ưu thế về tinh thần lực nên dù chỉ vừa khôi phục một ít tinh thần lực thì hắn so với người theo dõi kia vẫn nhỉnh hơn.

"Trần đại thiếu gia xin người tha ta, ta ở nhà còn có phu quân và con nhỏ, cầu người tha cho ta và người nhà." Tiếng nức nở của nữ nhân vang lên bên cạnh.

Nguyên Vũ lại cảm thấy có chút đau đầu với tình huống trước mắt, trông thấy cặp mắt ngấn lệ của thiếu phụ trước mắt, trong lòng Nguyên Vũ có chút mềm lại.

Tuy nói hắn có chút đánh đồng nữ nhân với nhau, nhưng thấy người khác rơi vào tình cảnh éo le như vậy thì hắn vẫn là có chút lòng trắc ẩn.

Cẩn thận nhìn qua khuôn mặt kiều diễm động lòng người trước mắt, Nguyên Vũ không khỏi cảm thán một hồi.

Khi còn sống, hắn dù gặp qua vô số mỹ nhân nhưng tất cả đều là tu tiên giả, có ai biết thứ nhan sắc kia của các nàng có phải nhờ vào tiên thuật mà cải biến ra hay không, còn về dạng mỹ nhân động lòng người mà lại còn là phàm nhân như thiếu phụ trước mắt thì vẫn là lần đầu hắn thấy.

Nghe nàng ta lải nhải xin tha cả nửa nén hương thì Nguyên Vũ không còn chịu nổi nữa, hắn đứng dậy đi ra ngoài.

Lúc trở lại, Nguyên Vũ dẫn theo một người khác. Vương Mãn vừa thấy thiếu phụ tuyệt mỹ kia thì vẻ mặt lộ ra một tia dâm tà.

"Thiếu gia có gì cần căn dặn thuộc hạ mời cứ nói!" Vương Mãn khom người nói.

"Tìm một nơi bí mật không có người qua lại, dẫn nàng đi đi!" Thần sắc Nguyên Vũ không chút biến đổi, nói.

"Thiếu gia, việc này không quá cần thiết à, bằng không trực tiếp..."

"Ta nói ngươi như nào thì làm như vậy, ở đây ai mới là chủ?" Không đợi Vương Mãn nói xong, Nguyên Vũ trực tiếp cắt ngang khiến tên kia nghe xong có chút sợ hãi luống cuống đáp vài tiếng xin lỗi vâng dạ rồi nhanh chóng dẫn theo thiếu phụ kia rời đi.



Trong lòng thiếu phụ trở nên tuyệt vọng, dù tình huống xấu nhất là bị tên thiếu gia độc ác kia làm nhục không xảy ra nhưng nếu để nàng c·hết đi như vậy thì vẫn có chút sợ hãi không cam tâm. Dù gì đi nữa thì nàng vẫn còn trượng phu và con nhỏ ở phía sau, làm sao mà đành lòng c·hết đi như vậy.

Vương Mãn có chút căm tức vì vừa rồi suýt bị thiếu gia quở trách, thế nhưng khi nhìn thấy thiếu phụ đi phía sau thì thần sắc lập tức hòa hoãn lại, miệng cười dâm đãng nhìn nàng.

Mặt thiếu phụ trắng không còn một giọt máu, nàng lắp bắp xin Vương Mãn tha cho nàng rời đi nhưng đáp lại nàng chỉ là lực kéo nhanh về phía trước.

Không lâu sau, Vương Mãn dẫn theo thiếu phụ tới một khu đất hoang, nơi này đừng nói là người, ngay cả bóng dáng động vật hoang dã cũng chả có.

Vương Mãn như ác thú xé rách tả tơi y phục trên người thiếu phụ, đợi khi nửa thân quần áo phía trên đã gần như bị xé hết sạch thì hắn điên cuồng gập người xuống tính làm chuyện đ·ồi b·ại.

"Bụp!" Chợt lúc này từ trong bóng tối có một thân ảnh ẩn mình trong đêm lao ra với tốc độ nhanh chóng mặt, hai tay người nọ cầm một thanh trường côn, không nói không rằng bay tới nện lên trên người Vương Mãn.

"A..." Vương Mãn hét lên một tiếng đau đớn lăn ra xa, trái lại người vừa ra một chiêu kia lại có chút bất ngờ.

Nguyên Vũ thấy một côn không thể đ·ánh c·hết tên luyện khí kỳ này thì vô cùng ảo não, lúc này hắn mới nhớ ra cái thân xác này căn bản cũng chỉ là luyện khí kỳ đỉnh phong mà thôi.

"Thiếu gia, người..." Nhìn thấy rõ diện mạo người tới, Vương Mãn có chút hoảng hốt chỉ tay về phía Nguyên Vũ, nói.

Đáp lại hắn là nụ cười có chút lạnh của Nguyên Vũ, hôm nay hắn đã quyết phải g·iết c·hết cái tên khó ưa này.

Thu côn lại phía sau lưng, Nguyên Vũ không khỏi thầm khen côn tốt, thứ này là vừa rồi hắn tùy tiện mượn của một tên đệ tử đi ngang qua đường lúc hắn đến đây.

Nguyên Vũ thầm niệm pháp quyết, chỉ thấy trên tay hắn ngưng tụ ra một hỏa cầu lớn bằng nắm tay. Hỏa cầu nhanh như chớp phóng bay về phía Vương Mãn.

Vương Mãn không hổ là tu sĩ luyện khí kỳ lâu năm, chỉ trong thoáng chốc hắn cũng kịp phản ứng, từ trong nhẫn trữ vật xuất ra một lá phù, hắn trực tiếp tế ra hóa thành một cái quang tráo phòng ngự trước người.



"Bùm." Hỏa cầu đánh trúng quang tráo liền trực tiếp nổ tung thành một đóa hoa lửa, thấy thế Nguyên Vũ liền cảm thấy có chút ê răng. Hắn thật không tưởng tượng nổi đám người này giàu tới mức nào, ngay cả một tên thủ hạ cũng đã có được loại hộ tráo phù cao cấp này.

"A, không phải ta cũng đang là người giàu sao?" Nghĩ tới đây, Nguyên Vũ liền lấy từ trên nhẫn trữ vật một lá phù. Phù triện vừa ra, hắn còn chưa kịp cảm thán thì Vương Mãn đã lao tới.

"Ngươi không phải thiếu gia, ngươi rốt cuộc là ai?" Vương Mãn lao tới rất nhanh, ánh mắt hắn lộ ra vẻ giận dữ lẫn kinh nghi, quát.

Nguyên Vũ không thèm đáp lại, hắn niệm một đạo pháp quyết tế tấm phù kia ra, lập tức một quả hỏa cầu to bằng cái thớt phóng ra bay về phía Vương Mãn.

"Hỏng!" Vương Mãn thầm kêu không xong, hắn nhanh chóng tế ra tấm phù vừa rồi một lần nữa.

Hộ tráo hình thành bên ngoài thân thể Vương Mãn, hỏa cầu cũng vừa lúc bắn tới.

Một t·iếng n·ổ tung lại vang lên, chỉ là lần này uy lực v·ụ n·ổ lan ra phạm vi rộng hơn gấp ba bốn lần hỏa cầu trước đó do Nguyên Vũ tạo ra.

Không đợi uy lực v·ụ n·ổ tan đi, Nguyên Vũ liền cầm trường côn trên tay, cả người lao như gió tới phía trước người Vương Mãn.

Vương Mãn vừa hứng chịu v·ụ n·ổ, hắn đang chật vật muốn chạy ra khỏi nơi v·ụ n·ổ vừa rồi thì chợt thấy một bóng người nhảy từ phía trên làn khói đen xuống.

Khói đen tách ra, một côn từ trời bỗng nện xuống ngay phía trên đỉnh đầu Vương Mãn. Vương Mãn không những không hoảng sợ mà còn nhanh chóng tế ra một thanh trảm mã đao, trực tiếp ngạnh sinh sinh chống đỡ rồi đẩy bay một côn nọ.

Khóe mắt Nguyên Vũ co lại, hắn coi như hiểu rõ vì sao tên này lại có đủ tư cách làm thuộc hạ của Trần Phong rồi.

Nguyên Vũ không hoảng sợ chút nào, trường côn trên tay phải quét ngang đánh lên người Vương Mãn.

Thấy vậy, Vương Mãn lập tức dùng trảm mã đao chắn ngang một bên khiến trường côn bị cản lại.



Một côn vừa đánh lên trảm mã đao, tay trái Nguyên Vũ lập tức nắm lấy đầu côn còn lại, toàn thân xoay một vòng nhảy trên không.

Côn pháp vốn không quá chú trọng vào biến hóa, thực tế côn pháp là loại chiến kỹ ít chiêu thức nhất, điểm mạnh của nó là dễ học dễ dùng nên Nguyên Vũ mới lựa chọn côn pháp làm chiến pháp chủ tu. Thế nhưng lúc này hắn lại đánh ra một côn biến hóa có chút khó lường.

Chỉ thấy khi thân hình Nguyên Vũ vừa nhảy lên xoay người trên không trung, trường côn trong tay hắn trực tiếp rời khỏi cánh tay.

Trường công xoay như cánh quạt bay vòng quanh thân hình đang xoay một vòng trong không trung của Nguyên Vũ.

Ngay lập tức cảnh tượng quỷ dị xuất hiện, chỉ thấy trường côn đang xoay vòng hư hư ảo ảo hóa ra thêm hai thanh trường côn khác cũng đang xoay tròn bên cạnh.

Trường côn lần nữa rơi vào tay Nguyên Vũ, hắn lao từ trên không xuống đánh một gậy về phía Vương Mãn.

Vương Mãn có chút luống cuống, chỉ thấy ngoại trừ một côn đang nện tới kia của Nguyên Vũ, hai côn khác đang xoay tròn cũng đang bay tới từ hai bên khác.

Vương Mãn còn đang định tế ra một tấm phù khác nhưng tốc độ của Nguyên Vũ bỗng tăng lên cực hạn, thân hình đang lao xuống bỗng chốc tới ngay trên đỉnh đầu Vương Mãn.

"Phốc!" Vương Mãn trực tiếp hộc ra một ngụm máu tươi, không phải vì một côn kia của Nguyên Vũ đánh trúng hắn, mà là hai trường côn đang bay tới khác nhân lúc hắn đỡ một côn của Nguyên Vũ mà đánh lên người hắn.

Một bên bả vai Vương Mãn b·ị đ·ánh cho xương thịt nát bét, hắn khẽ gầm nhẹ nhưng lúc này một côn khác lại lần nữa đánh vào vùng eo khiến hắn hoảng sợ.

Nhân cơ hội hắn đang hoảng loạn, Nguyên Vũ lại tung người đánh ra một côn. Trường côn như vũ bão quét tới, chỉ trong thoáng chốc Vương Mãn liền bị hai ba côn cùng nhau nện bay.

Thừa lúc này, Nguyên Vũ lại bắn ra ba bốn hỏa cầu bay dí theo sau Vương Mãn.

"Bùm bùm bùm!" Mấy t·iếng n·ổ vang lên, khi âm thanh dừng hẳn đã chẳng thấy Vương Mãn ở đâu nữa, lúc này trên mặt đất chỉ còn thấy một cái hố đất lớn bị v·ụ n·ổ vừa rồi gây ra, ngoại trừ điều đó ra cũng chỉ còn lại một ít tro bụi đang bay loạn.

Nguyên Vũ thở ra một hơi, miệng thổ huyết nhưng vẫn gắng gượng quay sang chỗ khác, tay lấy ra một viên Thanh Khí Đan nuốt vào.

Cẩn thận dọn dẹp hiện trường một lúc, hắn lấy ra từ trong nhẫn trữ vật một cái khăn màu hồng để trên mặt đất. Một hồi xử lý xong mọi chuyện mới xoay người nhìn thiếu phụ đang đứng xa xa nhìn qua đây với vẻ mặt sợ sệt.