Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Thiên Lưu

Chương 11: Tiền Sơn




Chương 11: Tiền Sơn

Nguyên Vũ dựa theo tin tức biết được từ vị luyện khí kỳ lần trước đi tới một phường thị cách xa Cổ Dực Thành hơn ba trăm dặm, nơi này là một tòa phường thị tu tiên giả.

Vừa bước tới cổng phường thị hắn đã bị một tên thị vệ luyện khí đỉnh phong chặn lại, người nọ sau một hồi dò la thân phận của Nguyên Vũ mới bán cho hắn một tấm lệnh bài vào cửa.

Bởi vì nguyên nhân thu liễm khí tức cùng tu vi nên không ai nhìn rõ tu vi Nguyên Vũ, trong mắt họ hắn chỉ vẻn vẹn là một tên luyện khí trung kỳ.

Dạo quanh một vòng phường thị, Nguyên Vũ thật sự chẳng còn gì muốn nói, nơi đây rõ là phường thị của một đám luyện khí kỳ tu sĩ, đến một chút khí tức của trúc cơ hắn cũng chẳng cảm nhận được.

Nguyên Vũ chậm rãi đi tới trước một cửa tiệm bán binh khí, ngay lập tức tâm niệm hắn khẽ run lên. Ánh mắt hắn nhanh như chớp nhìn vào hai kiện pháp khí đang bày trên giá đỡ.

Kiện đầu tiên hắn nhìn là một cái trống đồng rỉ sét, trông từ bề ngoài vô cùng bình thường nhưng lại đem đến cho người ta cảm giác thâm sâu khó dò.

Kiện thứ hai là một cây thương dài, đầu thương nhọn cũng rỉ sét không kém cái trống kia, vừa nhìn liền dễ nhận ra nó có thể tùy thời gãy mất đầu thương. Nguyên Vũ vừa thấy cây thương liền nghĩ tới côn, chỉ là điểm nổi bật khiến hắn chú ý đến cây thương là sát khí tỏa ra từ nó.

"Vị đạo hữu này không biết đã nhìn trúng món pháp khí nào của Tiền mỗ!" Trưởng quầy thấy Nguyên Vũ trông về cái trống thì có chút vui vẻ đi ra tiếp.

"Làm phiền rồi, xin tự giới thiệu ta tên Nguyên Vũ, cho hỏi cái trống kia của Tiền trưởng quầy giá cả như nào?" Nguyên Vũ khách khí hỏi.

"Không giấu gì Nguyên đạo hữu, kiện pháp khí này của ta là bảo vật tổ truyền, đạo hữu đừng nên trông vẻ bề ngoài cũ kỹ của nó mà lầm. Thực ra thứ này trước kia từng là một kiện pháp bảo."

Nguyên Vũ có chút giật mình nhìn lại, hắn thật không nghĩ tới thứ đồ vật này vậy mà lại là pháp bảo.

"Nguyên đạo hữu chớ ngạc nhiên, thật ra tuy thứ này là pháp bảo nhưng rất khó bán ra ngoài, nguyên nhân là bởi vì rất ít người có thể tu sửa lại thứ đồ này, nguyên nhân khác nữa chính là những kẻ trước kia từng xem qua thứ này của ta đều chẳng thể nhìn ra bản chất của nó nên chẳng ai tin đây là bảo vật." Tiền trưởng quầy giải thích.



"Vậy cho hỏi Tiền đạo hữu bán thứ này với giá như thế nào?" Nguyên Vũ không chút chần chừ cũng chẳng đắn đo gì, hắn vừa nhìn đã cảm nhận được khí tức thứ pháp khí này vô cùng phi thường nên muốn trực tiếp lấy về tay trước.

Sau một hồi cò kè mặc cả, cái giá trưởng quầy đưa ra là một ngàn linh thạch hạ phẩm.

Nguyên Vũ cười tươi như hoa, hắn thầm nghĩ: "Tên này thật đúng là thiển cận, đến thứ pháp bảo quý giá như vậy mà chỉ bán có một ngàn linh thạch, ta xem sau này ngươi sẽ khóc khó coi như thế nào."

"Tiếc thật, ta chỉ còn lại hơn mấy trăm linh thạch, ta thấy cây thương này của Tiền đạo huynh cũng đã bị hư hại nặng, không bằng đạo huynh bán rẻ cho ta được không?" Nguyên Vũ giả bộ chán nản nói với Tiền Sơn, chỉ là lúc này vẻ mặt Tiền Sơn có chút nóng vội nhìn ra ngoài, hắn chẳng chút chần chừ ném ra cây thương cho Nguyên Vũ rồi thu về linh thạch sau đó đuổi khách.

Nguyên Vũ không thèm để ý, hắn vừa ngân nga câu hát dân ca nào đó vừa chậm rãi đi ra ngoài như kẻ chiến thắng.

Bước chân Nguyên Vũ khẽ dừng lại, bởi vì lúc này hắn đã bị hơn mười mấy người bao vây.

"Đứng lại, ngươi tên gì, mau khai ra tính danh bằng không bọn ta sẽ động thủ." Một tên thanh niên tướng mạo tầm thường quát.

"Không phải người này, trên người hắn không có khí tức đồ vật của ta." Nguyên Vũ chưa kịp trả lời thì ở một bên có một cô gái đang cầm trên tay một cái bát quái trận bàn mở miệng.

"Vừa rồi ngươi vừa mua đồ từ chỗ Tiền Sơn sao?" Nguyên Vũ có chút mơ hồ không rõ bọn này đang làm gì, hắn muốn hỏi nhưng đành thôi. Mà cũng đúng lúc này vẻ mặt tên thanh niên vừa rồi cũng dịu lại, hắn hỏi Nguyên Vũ.

"Đúng thì làm sao?" Nguyên Vũ không mặn không nhạt đáp, kỳ thực hắn cũng chẳng muốn so đo với đám luyện khí kỳ này, tuy nhiên ánh mắt vẫn hơi chú ý đến một cô gái ẩn sâu trong đám người, từ khí tức có thể nhận thấy nàng là một tu sĩ trúc cơ.

Đám người đều đồng loạt nhìn Nguyên Vũ với ánh mắt thương hại lẫn đồng cảm, có người còn định mở lời an ủi nhưng Nguyên Vũ liền chen vào nói trước: "Các ngươi có ý gì?"



"Ngươi thế mà lại tin tưởng tên lừa gạt Tiền Sơn đó sao, ha ha, vị đại hữu này ta xin chia buồn với ngươi, đồ ngươi vừa mua hơn phân nửa là giả rồi!"

Nguyên Vũ vừa nghe thấy mấy lời này liền nghĩ tới điểm bất thường trong chuyện mua bán vừa rồi, chỉ là dù nghĩ thế nào hắn cũng không thể biết được rốt cuộc hai thứ hắn vừa mua giả ở chỗ nào.

Nguyên Vũ vội vàng niệm một đạo pháp quyết, lập tức một bóng người xuất hiện trong thức hải hắn, lúc này hắn có thể nhìn rõ một bóng người đang chạy đi cách xa nơi đây hơn mấy dặm.

Nguyên Vũ lập tức rời đi, mà cùng lúc đám người kia cũng đi về phía gian hàng của Tiền Sơn.

Một thương từ trời đánh xuống, một luồng uy áp kinh thiên bổ xuống ngay trên đỉnh đầu một tên trung niên đang ngự kiếm phi hành.

Tiếng thét kinh hãi của Tiền Sơn vang lên, một kích quá bất ngờ khiến hắn không kịp trở tay.

Mũi thương vừa chịu v·a c·hạm đã lập tức bị gãy, chỉ còn lại thân thương cầm trên tay như một trường côn.

"Đạo hữu dừng tay... Tiền bối xin dừng tay!" Tiếng hét của Tiền Sơn còn chưa dứt liền cảm nhận được uy áp tu vi trúc cơ truyền tới khiến hắn không kịp để ý tới v·ết t·hương mà cầu khẩn.

Nguyên Vũ trực tiếp xuất hiện bên cạnh bóp lấy cổ Tiền Sơn, chỉ với việc cây thương này cùi bắp đến không thể cùi hơn thì hắn đã có thể xác định mình bị lừa, mặc dù trước đó hắn cũng từng nghĩ cây thương sẽ có lúc bị hỏng nhưng ít nhất là phải sau nhiều lần sử dụng. Còn bây giờ thì sao, chỉ một kích như vậy đã lập tức b·ị đ·ánh gãy.

"Tiền bối tha mạng, vãn bối thật sự không biết ngài là tiền bối trúc cơ, bằng không có cho vãn bối mười lá gan cũng không dám lừa ngài!" Cảm nhận được cơn đau nhói từ cổ họng, Tiền Sơn vội vàng cầu khẩn.

"Quả nhiên!" Nguyên Vũ cười lạnh, hắn phóng ra từ tay một ngọn lửa nhỏ chui vào trong kinh mạch Tiền Sơn, đây là phương thức hắn hay dùng với những kẻ cứng đầu khó đối phó và kẻ địch của hắn mỗi khi hắn không vui.

Sau nửa tiếng, Tiền Sơn sở hãi khai ra hết những gì hắn đã làm với thanh trường thương và cái trống.

Thực tế cái trống kia chỉ là một cái trống bình thường, Tiền Sơn nhờ vào một loại thuật pháp mới biến nó thành ra như Nguyên Vũ đã thấy trước đó.



Về phần trường thương thì Tiền Sơn thật sự không biết gì cả, hắn chỉ là vô tình tìm thấy nó trong một cái hang động nên mang về bán, là đồ thật không phải giả.

Lại lần nữa t·ra t·ấn Tiền Sơn một phen, lần này Tiền Sơn liền để lộ khuôn mặt thật sự của hắn. Người này là một tên thanh niên trông khá dễ nhìn, tu vi luyện khí đỉnh phong.

Ngoại trừ mấy cái đó ra Nguyên Vũ cũng c·ướp lấy bản kinh thư có tên là "Cải Thiên Kinh" trên tay gã, coi như đây là trừng phạt đối với gã ta.

Nguyên Vũ quyết định rộng lượng tha cho hắn một mạng, hắn dọc theo đường cũ bay trở về Cổ Dực Thành.

Tiền Sơn như được đại xá chạy thẳng về hướng khác, chỉ là đi chưa được bao lâu thì có một nữ nhân chặn hắn lại.

"Tiền..." Tiền Sơn chưa kịp nói hết câu đã đầu một nơi thân một nẻo.

Nữ nhân kia lục lọi trên người hắn không tìm thấy thứ nàng cần tìm thì vô cùng căm phẫn rời đi.

Vừa trở lại Cổ Dực Thành Nguyên Vũ lại thay một bồ đồ rách rưới đi về phía khu lều trại của đám nhóc con ăn xin, trên tay hắn cầm một túi đầy gạo, trên vai vác một con nai nhỏ đã sớm c·hết.

Nguyên Vũ chỉ có thể làm như vậy để trả ơn đám nhóc này đã chăm sóc hắn trong suốt hai năm qua, ít nhất ngày nào hắn còn ở đây thì sẽ không tiếc sức lực giúp đỡ chúng.

Đám thiếu niên thấy Nguyên Vũ vác theo nai và gạo trở về thì vui vẻ chạy ra đón. Trong lều chỉ còn lại bốn thiếu niên, bốn người khác đã sớm đi ra ngoài xin ăn.

"Đám Nhị Phong còn chưa trở về sao?" Nguyên Vũ nhìn đứa trẻ lớn tuổi nhất, hỏi.

"Nhị Phong mấy người chắc cũng sắp về rồi, để bọn ta giúp Vũ đại ca làm thịt con nai c·hết này nhé." Đại Phong thèm thuồng nhìn con nai c·hết, nói.

Đám thiếu niên thiếu nữ này có cách đặt tên khá kỳ lạ, tên bọn chúng lần lượt là Đại Phong cho đến Bát Phong, nghe bọn họ nói là bởi vì trước kia cả bọn là những đứa trẻ mồ côi được một bà cụ nhận nuôi nên đặt cho tên như vậy.