Chương 10: Cổ Dực Thành
Nguyên Vũ nằm trên một cái xe bò cũ kỹ, hai tay hai chân bị băng bó lại bằng nhũng tấm vải rách tả tơi, xe bò đã sớm hỏng bánh nên nó chỉ ở yên một chỗ.
Nguyên Vũ nhìn lên bầu trời khẽ thở dài. Đã hơn hai tháng kể từ khi chạy thoát khỏi Trần gia. Ngày đó sau khi b·ị đ·ánh cho gần như là tàn phế thì hắn bị truyền tống đến cái nơi xa lạ này.
Ngày đó khi bị truyền tống tới đây hắn may mắn được một đám trẻ con ăn xin cứu giúp nên mới giữ được mạng tới lúc này.
Hắn thở dài trong lòng, với bộ dạng này hắn thật sự không dám nghĩ bản thân còn có thể tiếp tục con đường tu tiên nữa không. Mỗi ngày đều nằm như một tên phế nhân chờ đợi, đợi một đám nhóc đi xin thức ăn về cho mình.
"Con bà ngươi Trần Hoài Nhân, đợi đấy, ngày nào đó ta sẽ đập nát cái gia tộc chó má đó của ngươi cho mà xem!" Nguyên Vũ chửi rủa một trận rồi nhìn về một hướng.
Từ phía bên kia một ngôi nhà tranh cũ kỹ, một thiếu nữ có khuôn mặt xấu xí đang bưng lấy một tô cháo mang qua đây, nàng vừa đi vừa mỉm cười, chỉ là kết hợp nụ cười của nàng với khuôn mặt này thật sự vô cùng khó coi.
Lăng Tú Nhi bước tới chỗ Nguyên Vũ liền đỡ hắn dậy rồi đút vào trong miệng hắn mấy muỗng cháo.
Nguyên Vũ câm như hến, chẳng nói một lời nào, đối với trường hợp này, Lăng Tú Nhi cũng chẳng để ý, nàng đã quá quen với người thanh niên bị câm trước mắt rồi.
Sở dĩ Nguyên Vũ bị hiểu nhầm thành người câm là bởi vì ngôn ngữ ở đây khác so với người ở Trần gia, cho nên đám người này nói gì hắn cũng chẳng thể hiểu nên quyết không nói lời nào cho bớt phiền.
Trên thực tế vốn ngôn ngữ ở thế giới này đã xa lạ đối với hắn, sở dĩ hắn có thể hiểu được ngôn ngữ của đám người ở Thiên Nam thành kia là vì hắn đã đoạt xá Trần Phong nên có được ký ức của gã.
Một nguyên do khác khiến hắn không hiểu được ngôn ngữ của người ở nơi này là vì họ đều là người phàm cho nên ngôn ngữ không được thống nhất.
Thiếu nữ có khuôn mặt xấu xí vội vàng cho Nguyên Vũ ăn rồi mới ngại ngùng rời đi. Kể từ ngày bị đưa tới nơi này ngoại trừ đám nhóc con ăn xin kia chịu chăm sóc cho hắn thì cũng chỉ có cô nàng xấu xí trước mắt này là thường xuyên mang chút thức ăn qua cho hắn.
Nằm trên xe bò nhắm mắt cảm nhận thân thể mình một chút, Nguyên Vũ không khỏi cười khổ. Hiện tại thân thể hắn gần như là bị phế, theo tình hình này hắn muốn hồi phục lại thật sự rất khó, kể cả khi hắn đã thử vận chuyển công pháp để giúp hồi phục thì cũng rất khó mà lành lại nhanh được.
Trong suốt hai tháng này, phạm vi các thành thị lớn xung quanh Thiên Nam thành xảy ra một chuyện gây chấn động khắp nơi, nguyên nhân của chuyện này bắt nguồn từ sự kiện Trần gia đệ tử Trần Phong bị đoạt xá.
Ngày đó khi Nguyên Vũ bị truyền tống trận truyền đi vô tình khiến một khe nứt không gian do những kẻ xâm nhập ở ngoại giới cố tình mở triệt để mở rộng khiến cho Thiên Nam Thành suýt thì bị nhấn chìm bởi đội quân dị tộc ngoại vực kia. Lúc đó may mắn thành chủ Thiên Nam Thành và Thành Chủ Uyên Nhạc Thành đều cùng lúc có mặt tại hai thành, ra tay chống đỡ lại mấy vị hóa thần ngoại vực mới có thể thoát khỏi diệt thành.
Dù vậy nhưng hiện tại hai thành giáp nhau này lại bị biến thành chiến khu chống ngoại vực, việc này đã chọc tức các vị tiền bối ở tiền tuyến và người ở hai thành này. Hiện tại ở khắp nơi đều đang dán bố cáo truy tìm tên g·iả m·ạo Trần Phong đã gây ra chuyện này.
Sau chuyện lần này, các tu tiên giả ở khắp nơi đều cảm nhận được một loại áp lực đè nặng lên vai, bọn họ biết rõ khe nứt không gian kia chắc chắn là do người ở ngoại giới cố tình âm thầm mở ra, việc Nguyên Vũ khiến nó hiện lộ ra bên ngoài cũng chỉ là vô tình. Nói cách khác chuyện này còn phải cảm ơn Nguyên Vũ, bằng không một khi khe nứt kia âm thầm mở ra đủ để một số thứ nguy hiểm bên ngoài chui vào thì mấy thành lân cận đều phải tuyệt diệt.
Ngoại trừ chuyện này ra thì việc Trần gia thiếu gia bị người ta đoạt xá cũng là một đề tài được bàn tán sôi nổi. Ai cũng biết Trần Phong là một tên thiếu gia chuyên hãm h·iếp con gái nhà lành, ai rơi vào tay hắn đều sống không bằng c·hết, bởi vậy mà vô số người vừa cảm thấy hả hê vừa cảm thấy hả dạ.
Không biết là ai truyền ra tin tức Trần Phong không phải cùng chung huyết thống với Trần Hoài Nhân ra ngoài, chuyện này khiến cho toàn thể Trần gia tức giận đến đỉnh điểm. Ngay sau khi bình định được đám ngoại giới xâm nhập, Trần gia liền lập tức truy tìm tung tích Nguyên Vũ khắp nơi, bọn họ còn hứa ban thưởng hậu hĩnh cho những ai cung cấp tin tức về Nguyên Vũ.
Những chuyện này Nguyên Vũ đương nhiên không hề biết, lúc này hắn đang chậm rãi cảm nhận tình trạng khôi phục của cơ thể.
Tinh thần lực chầm chậm lôi kéo chiếc lá xanh biếc nằm sâu nhất trong thức hải của hắn ra, chỉ là tất cả đều như muối bỏ bể, không thể nào kéo ra dù chỉ một chút.
Sau khi thử hơn chục lần Nguyên Vũ liền bỏ cuộc, hắn lại tiếp tục nhắm mắt vận chuyển công pháp chữa trị cơ thể.
Tu vi trước đó của hắn là trúc cơ sơ kỳ nhất biến, sau khi bị truyền tống tới đây hắn đã dùng rất nhiều đan dược để khôi phục lại cơ thể tàn tạ của mình, vì vậy mà tu vi hắn cũng tăng lên thành trúc cơ sơ kỳ đỉnh phong.
Vấn đề cấp bách nhất của Nguyên Vũ là khôi phục lại tu vi rồi chạy trốn thật xa, bằng không một khi b·ị b·ắt thì hắn chỉ có c·hết mà thôi.
Thực ra khuôn mặt của Nguyên Vũ bây giờ đã sớm bị hủy hơn phân nửa nên rất khó mà nhận ra, thế nhưng đó chỉ là đối với người bình thường chứ gặp tu tiên giả có tu vi cao thì vẫn có thể thông qua khí tức mà nhận ra hắn.
Tám gã thiếu niên thiếu nữ từ xa bước tới khu lều trại cắm tạm thời, khi tới bên chiếc xe bò thì một thiếu nữ ngồi xuống bên cạnh lấy ra mấy cái bánh bao đưa lên trước mặt Nguyên Vũ, miệng lẩm bẩm nói tiếng địa phương.
Thông qua hai tháng ở chung, Nguyên Vũ cũng có thể nghe hiểu một chút, ý nàng là đang thúc giục Nguyên Vũ mau ăn lúc còn nóng.
Nguyên Vũ không chút khách khí ăn như hổ đói, tuy trước đó đã được cô gái xấu xí kia mang cho một ít cháo nhưng đối với một tu tiên giả trọng thương như hắn là không đủ.
Nếu là lúc bình thường thì một trúc cơ tu sĩ như hắn có muốn nhịn ăn cả năm trời cũng không thành vấn đề, thế nhưng hiện tại thân thể hắn trọng thương nên tu vi có chút bất ổn, rất khó ổn định tình trạng đói khát như lúc bình thường.
Nguyên Vũ cũng chẳng nghĩ sẽ ăn không công sức của đám thiếu niên này, hắn thầm tự nhủ một khi hồi phục sẽ làm giúp đám nhỏ một số chuyện là được.
Buổi tối, Nguyên Vũ được chuyển vào trong một cái lều vải vừa được đám thiếu niên ăn xin dựng lên, bên cạnh hắn là cô bé lấm lem hồi sáng, nàng đang chậm rãi thổi một bát nước thuốc gì đó rồi đưa đến trước miệng Nguyên Vũ.
Thời gian thấm thoát trôi qua, cứ thế Nguyên Vũ đã sống với thân thể tàn tạ này được hai năm, trong thời gian này hắn đã sớm hiểu rõ bản thân đang ở nơi nào, đồng thời thân thể tàn tạ của hắn cũng đã gần như hồi phục hoàn toàn.
Nơi hắn đang sống hiện tại là một cái thành thị nhỏ tên là Cổ Dực Thành nằm ở phía Bắc của Thiên Nam Thành, hắn cũng là may mắn tìm hiểu được từ một tu sĩ luyện khí kỳ của đại gia tộc ở thành lân cận mới biết được.
Thiên Nam Thành nằm ở tận phía nam xa xôi nên Nguyên Vũ cũng đã không còn quá lo lắng về việc sẽ bị Trần gia tìm thấy, ít nhất với khoảng cách địa lý xa như thế này thì Trần gia vẫn chưa có đủ khả năng mà truy tới tận đây.
Nguyên Vũ cũng không thực sự nghĩ bản thân sẽ làm một tên ăn không ngồi rồi đợi một đám nhỏ xin ăn mang về cho mình, thế nhưng hắn cũng không định bại lộ thân phận là một tu tiên giả. Vậy nên Nguyên Vũ quyết đoán học một loại liễm tức thuật mà bản thân có được từ kiếp trước nhằm che đậy chuyện bản thân là một tu tiên giả.
Nguyên Vũ không chút kiêng nể lấy ra một số loại đan dược không quá chân quý mà hắn vơ vét được t·ừ t·rần gia ra để đem ra ngoài bán, hắn luôn không quên che giấu đi diện mạo để tránh bị phát hiện.
Đan dược chỉ còn lại hơn năm mươi mấy lọ luyện khí đan, còn về phần trúc cơ thì hắn không định bán, một số loại đan dược chữa thương khác thì hắn sớm đã dùng hết trong hai năm qua nên cũng chẳng còn lại bao nhiêu.