Thiên Long Chi Cứu Lại Trượt Chân Mộ Dung Thiếu Niên

Thiên Long Chi Cứu Lại Trượt Chân Mộ Dung Thiếu Niên - Chương 14: Chiều tà ở thành Cô Tô




Nam tử kia cảm thấy hai tiểu cô nương này thì chẳng thể làm nên sóng gió gì, chỉ cần đáp ứng đi cùng thì mình nhất định sẽ có cơ hội, vì vậy vui vẻ đáp ứng, sau đó giục Vương Ngữ Yên đi mau. Vương Ngữ Yên lúc nãy đánh nhau cũng bị thương không nhẹ, không thể tự khinh công được, liền đứng bất động, ném cho A Châu đứng phía xa một ánh mắt.



Nam tử nhíu mày nói: “Lão tử khinh công thiên hạ đệ nhất, chỉ là nếu mang theo cả hai người, thì không thể chạy nhanh được.” Nhưng hắn thấy Vương Ngữ Yên dung mạo tuyệt mĩ, không nỡ bỏ lại, đành phải một tay khiêng A Bích, một tay túm lấy Vương Ngữ Yên, khinh thân bay đi.



A Châu biết Vương Ngữ Yên là vì muốn kéo dài thời gian, cho nên mới không chịu đi. Đợi cho nam tử kia đi rồi, nàng liền đi tới chỗ Vương Ngữ Yên vừa đứng, liền phát hiện trên mặt đất là khăn tay của Ngữ Yên. Sau đó A Châu tùy tay nhặt một viên đá đánh dấu ký hiệu lên tường, rồi cũng phi thân đi theo. Suốt dọc đường, nàng không ngừng để lại dấu hiệu, nhưng cũng không dám đuổi quá sát.



Qua chừng một canh giờ, đã đuổi tới ngoài thành Cô Tô, A Châu khí lực cạn kiệt, bước chân cũng chậm lại, cảm thấy A Bích và Vương Ngữ Yên cách càng lúc càng xa, giống như sắp sửa khuất khỏi tầm mắt. Nhớ tới nếu không phải bản thân mình chơi trò khích tướng, thì Vương Ngữ Yên sẽ không tới thành Bắc du ngoạn, mà bản thân lại sơ sẩy không mang theo vài tên sai vặt, cho nên bây giờ gặp họa, cũng không biết phải xoay xở thế nào.



Vừa mệt mỏi vừa hối hận, A Châu lại cũng mới chỉ là một thiếu nữ mười bốn tuổi đầu, không khỏi nước mắt tràn mi, nỉ non khóc lóc.



“A Châu cô nương?” Một thanh âm nam tử trầm ổn vang lên bên tai. A Châu mặt đầy nước mắt ngẩng đầu, giống như nhìn thấy cứu tinh liền khóc lớn: “Kiều bang chủ, xin hãy giúp giúp ta…Giúp ta cứu…Ta đuổi không kịp.”



Người này đúng là Kiều Phong, xa xa hắn nhìn thấy bộ đồ màu đỏ quen thuộc, liền tự hỏi không biết tại sao hôm nay tiểu cô nương này lại một mình ra ngoài thành, liền tiến lên hỏi. Vừa thấy nàng như thế, hắn liền biết có chuyện nguy cấp, trầm giọng hỏi lại: “Cứu ai? Ngươi trước chỉ cho ta phương hướng, sau đó trên đường tiếp tục kể chi tiết cho ta nghe.”



A Châu toàn lực đuổi theo đã lâu, lại vừa khóc lóc một trận, toàn thân không còn chút sức lực. Kiều Phong vừa nói xong thì liền vác nàng lên lưng, chạy theo phương hướng nàng vừa chỉ. A Châu nằm trên lưng hắn, vừa khóc vừa thút thít nói. Kiều Phong nghe xong, cau mày hỏi: “Người nọ trông thế nào?”



A Châu ngẫm nghĩ một lát, nói: “Thân hình cao gầy, giống như cây gậy trúc, mặt ngựa, nói chuyện lời lẽ quái đản.”



Kiều Phong thầm kêu một tiếng không hay, hy vọng không phải là cái tên háo sắc thứ nhất giang hồ kia, vì thế hắn không nói với A Châu, chỉ đề nghị: “Ngươi đã kiệt sức rồi, không bằng ta đưa ngươi vào một chỗ an toàn, chờ ta đi trước cứu người, sau đó quay lại đón ngươi?”



A Châu lắc đầu, nghẹn ngào nói: “Không, ta làm sao có thể yên tâm được? Hơn nữa, nếu các nàng lưu lại ký hiệu, ta liếc mắt là có thể nhận ra, Kiều bang chủ, cầu xin ngài mang theo ta đi!”



Nàng nói năng khẩn thiết, Kiều Phong thầm nghĩ nữ tử Mộ Dung gia đều là người nghĩa khí, vị Vương cô nương kia như thế, mà tiểu cô nương đang khóc nức nở này cũng vậy, trong lòng không khỏi kính trọng vài phần.



Nghĩ nghĩ, hắn lại nói: “Ngươi ở trên đường đều lưu lại dấu hiệu, nhưng làm sao biết là người của Mộ Dung gia nhìn thấy thì đều hiểu?”



A Châu không lên tiếng trả lời. Kiều Phong trong lúc nói cũng không ngừng bước chân: “Ngươi mới nói Mộ Dung huynh đệ sắp quay về Cô Tô, vậy ta tức khắc sẽ sai đệ tử Cái Bang đi truyền tin, để bảo hắn lập tức tới đây. Ngươi hiện tại tiếp tục làm dấu hiệu để hắn còn biết đường tìm tới chúng ta.”



Lại đuổi theo một quãng nữa, Kiều Phong thấy ven đường có mấy tên ăn xin đang ngồi, liền lại gần nói rõ thân phận bản thân, bảo bọn họ đến cửa Tây thành Cô Tô truyền lời cho Mộ Dung Phục.



A Châu nghe thấy câu cuối cùng Kiều Phong nói với bọn họ: “Kẻ kia tám phần là một trong tứ đại ác nhân Vân Trung Hạc, vì vậy mau bảo Mộ Dung công tử phải lập tức tới ngay.” Vì thế, nàng hô nhỏ một tiếng, trong lòng rét lạnh: tên háo sắc kia, là ác nhân Vân Trung Hạc sao?



“Ta tên là Vân Trung Hạc. Tiểu cô nương, đã nghe qua danh tính của ta chưa?” Đem hai tiểu cô nương xinh đẹp như hoa như ngọc bắt về đến nơi ở, Vân Trung Hạc vạn phần đắc ý, không khỏi xoa tay nói.



Vương Ngữ Yên suốt chặng đường không ngừng giúp đỡ A Bích đang suy yếu, nghe vậy trong lòng vừa tức vừa sợ, cũng không thèm quan tâm đến hắn. Vân Trung Hạc nhìn hai nữ tử trước mắt, một người nhu nhược, một người tươi trẻ, nhịn không được muốn chạy lại sàm sỡ, lại nghe thấy một thanh âm nữ nhân ôn nhu nhưng đầy tà khí truyền đến: “Lão tứ, ngươi lại muốn làm gì cô nương nhà người ta?”



Vương Ngữ Yên ngẩng đầu, liền thấy hai nam một nữ đang từ cách đó không xa đi tới, liền biết nơi này là đại bản doanh của tứ đại ác nhân, trong lòng âm thầm kêu khổ.



Đoàn Diên Khánh đeo mặt nạ màu xanh, dùng ngôn ngữ bụng nói: “Ngươi đừng cả ngày xằng bậy, hai nữ tử này rất dễ sẽ khiến mọi người chú ý, nếu để ảnh hưởng đến chuyện của ta, ta nhất định không tha cho ngươi.”



Vân Trung Hạc thất vọng, nhưng vẫn cố cãi: “Lão đại, ta đã chạy quá mười dặm rồi, bọn họ nhất định không đuổi kịp.”



“Nàng cần đại phu.” Vương Ngữ Yên đứng lên, nói.



“Muốn đại phu làm gì? Dù sao cũng không chết ngay đi, mà ta lại rất sốt ruột, chi bằng trước tiên để ta…” Vân Trung Hạc xoa xoa tay, cười rộ lên, “Lão đại, không bằng ta nhường các ngươi dùng trước một chút?”



Đoàn Diên Khánh không nói gì, cũng không thèm nhìn tới bọn họ, ý bảo Diệp nhị nương và Nhạc lão tam cùng hắn rời đi.




Mắt thấy Vân Trung Hạc lộ ra nụ cười đáng khinh càng ngày càng bước lại gần, A Bích kinh hãi, còn Vương Ngữ Yên lại nắm chặt bàn tay đầy mồ hôi của mình, rốt cuộc mặc kệ mọi chuyện, lớn tiếng nói: “Diên Khánh thái tử!”



Đoàn Diên Khánh đang đi bỗng dưng quay đầu lại, ánh mắt sắc như dao, âm độc khiến người ta không khỏi rùng mình.



Vương Ngữ Yên quyết làm đến cùng, lớn gan nói: “Ta không chỉ biết được thân phận của ngươi, mà còn biết một chuyện bí mật ngay cả chính ngươi cũng không biết. Bí mật này đối với ngươi mà nói là chuyện tốt trời ban, ta muốn dùng nó để đổi lấy đại phu…”



Đoàn Diên Khánh không tin, hừ lạnh một tiếng: “Ngươi còn nhỏ như vậy, nắm trong tay bí mật gì mà ta không biết đây?” Hắn nói xong liền định tiếp tục bỏ đi.



Vương Ngữ Yên vội vàng kêu lên: “Ngoài chùa Thiên Long. Dưới gốc bồ đề. Hành khất phương xa. Quan Âm tóc dài!”



Đoàn Diên Khánh vừa động một cái, nháy mắt đã di chuyển đến trước mặt nàng, trỏ đầu nạng vào điểm yếu của Vương Ngữ Yên, khàn khàn nói: “Chuyện này, ngươi nghe được ở đâu?”



Vương Ngữ Yên thấy hắn dao động, hơi yên tâm: “Ta muốn đại phu. Còn nữa, ngươi bảo cái tên gầy như gậy trúc kia cách xa chúng ta một chút.”



Đoàn Diên Khánh lạnh lùng cười, sau đó lùi lại, coi như đáp ứng yêu cầu của nàng. Diệp nhị nương và Nhạc lão tam thấy vậy liền kéo Vân Trung Hạc đang không cam lòng đi ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại Đoàn Diên Khánh và hai người các nàng.




A Bích lo lắng nhìn Vương Ngữ Yên, Vương Ngữ Yên lại mỉm cười đỡ nàng ngồi xuống, mở miệng nói với Đoàn Diên Khánh:



“Đoàn…Đoàn đại thúc, ta lúc trước vô ý đã nghe được một ông lão nói, ngươi trước kia là bị kẻ gian hãm hại, cho nên bây giờ trong lòng rất tức giận, muốn đoạt lại ngôi vị hoàng đế, đúng hay không?”



Nàng dùng giọng điệu ngây thơ của trẻ con khéo léo đem nỗi đau lớn nhất trong lòng của Đoàn Diên Khánh nói ra, hắn nghe xong sắc mặt liền đen xì.



“Nhưng mà trời đất xoay vần, vốn rất công bằng, là của ngươi thì chung quy vẫn là của ngươi. Ta trao đổi bí mật này cho ngươi, chính là ngôi vị hoàng đế của ngươi, kỳ thực tưởng mất mà còn.”



Tuy là Đoàn Diên Khánh trải qua nhiều năm tang thương, nhận hết cực khổ của một đời người, nhưng khi nghe được cố chấp của bản thân bao năm đã thành công mà mình lại không biết, cũng giật mình kinh hãi. Vương Ngữ Yên cẩn thận chọn từ, kể lại mọi chuyện của Đao Bạch Phượng và Đoàn Dự. Cuối cùng nàng nói: “Về sau Hoàng đế Đại Lý nhất định sẽ là con ngươi làm, có gì khác với ngươi làm đâu? Nếu ngươi thật sự muốn để huyết mạch của mình lên ngôi, cái gì cũng đừng làm, chỉ cần cách bọn họ thật xa là được.”



Đoàn Diên Khánh vốn là bán tin bán nghi, nhưng Vương Ngữ Yên nói địa điểm, nhân vật, một chút cũng không sai. Hắn thất hồn lạc phách trong chốc lát, sau đó dứt khoát đứng dậy, nói: “Chuyện lớn thế này, ta không thể nghe ngươi khua môi múa mép vài câu liền từ bỏ cố chấp được. Ta hiện tại phải đến Đại Lý kiểm tra lại.”



Vương Ngữ Yên trong lòng có chút bất an, sợ hãi sẽ bị mẹ con Đao Bạch Phượng tìm đến, vì vậy vội vàng dặn: “Đoàn đại thúc, ngươi âm thầm điều tra thôi nhé, đừng kinh động mẹ con bọn họ.”



Đoàn Diên Khánh khinh thường nói: “Vô nghĩa! Nếu để bọn khốn kiếp kia biết đứa nhỏ là con ta, liền không chịu truyền ngôi cho hắn, chẳng phải là ta khéo quá hóa vụng sao.” Hắn đang muốn đẩy cửa bước ra, lại bị Vương Ngữ Yên gọi lại, liền quay đầu lạnh lùng nhìn nàng.



Vương Ngữ Yên sợ hãi nói: “Ta đã giữ lời, nói chuyện đó cho ngươi, ngươi cũng phải giữ chữ tín, đúng không?”



Đoàn Diên Khánh hừ một tiếng, trước khi ra ngoài liền ném lại một câu: “Ta sẽ bảo bọn họ đi mời đại phu, nhưng tâm tư của Vân lão tứ…ta không quản được.”



Mặt trời ngả dần về phương tây, ánh nắng chiều chiếu vào tường thành có vẻ hơi chút tang thương hoang tàn. Mộ Dung Phục giục ngựa, đang định vào thành, hắn thầm nghĩ muốn về sớm nửa ngày để làm cho biểu muội kinh hỉ, cho nên tuy dọc đường phong trần mệt mỏi, trên môi vẫn mang theo nụ cười.



Lại thấy phía trước có vài tên ăn xin ngăn ngựa lại, giơ bàn tay đen thui túm lấy con ngựa trắng. Tên sai vặt đứng phía sau đang định quát thì Mộ Dung Phục giơ roi ngăn cản. Sau đó, hắn mỉm cười chắp tay nói: “Phía trước là huynh đệ Cái Bang?”



Đám ăn xin này thấy hắn, không dám chậm trễ, vội vàng chuyển lời nhắn của Kiều Phong, lại đưa cho hắn thứ A Châu giao cho bọn họ, gãi đầu nói: “Nghe bang chủ nói, hình như có một vị cô nương bị trọng thương.” Mộ Dung Phục vừa nhìn thấy cái khăn tay thêu hoa sơn trà hồng nhạt, liền biết đây chính là vật Vương Ngữ Yên thường mang theo trên người. Nụ cười trên môi vụt tắt, hắn sững sờ như bị sét đánh ngang tai. Bất quá, ngay lập tức hắn liền lấy lại tinh thần, hỏi: “Đi hướng nào?”



Nhóm ăn xin kia nói cứ đi theo đường này, trên đường đều có dấu hiệu, lại cung kính: “Bang chủ của chúng ta bảo công tử cấp tốc đến ngay, bất quá công tử đừng quá lo lắng, bang chủ đã mang theo vị cô nương mặc áo đỏ đuổi theo rồi, ta nghĩ bọn họ nhất định sẽ có thể đuổi kịp.”



Mộ Dung Phục lo lắng vô cùng, vội vàng chắp tay cảm tạ, sau đó giục ngựa phi về phương Bắc. Khăn tay kia đặt trong ngực hắn, vẫn còn phảng phất hơi ấm của chủ nhân, càng khiến trái tim hắn như bị đặt vào hầm băng. Trước mắt hắn hiện lên hình ảnh Vương Ngữ Yên tươi cười, dùng cái khăn này lau mồ hôi cho hắn. Nghĩ vậy, Mộ Dung Phục cả người khí huyết cuồn cuộn, vung tay quật mạnh roi, trong tay nắm chặt dây cương, chặt đến nỗi tưởng như muốn cắt đứt nó ra thành nhiều mảnh.