Thiên Long Chi Cứu Lại Trượt Chân Mộ Dung Thiếu Niên

Thiên Long Chi Cứu Lại Trượt Chân Mộ Dung Thiếu Niên - Chương 13: Vân trung hạc




Trong nháy mắt, Vương Ngữ Yên nghĩ đến muôn vàn thứ, nàng mờ mịt tự hỏi lòng: hắn muốn thành thân, vì sao ta lại cảm thấy khổ sở như vậy? Nếu hắn thành thân rồi, ta phải làm sao bây giờ?



Mộ Dung Phục lớn hơn nàng mười tuổi, đến tuổi này của hắn cũng bắt đầu phải tính chuyện hôn nhân rồi, lại là do Vương phu nhân ướm hỏi, nàng chẳng có lí do nào để ngăn cản cả…Mà nàng muốn ngăn cản hắn thành thân, cái này có ý nghĩa là gì?



Nàng không trả lời được suy nghĩ của bản thân, chỉ thấy trong lòng đau xót, hốc mắt cũng cay cay.



Mộ Dung Phục vốn không nghĩ nói chuyện này cho nàng, hắn tính toán định chờ thêm một hai năm nữa, khi nàng lớn hơn một chút mới ngỏ lời. Đêm nay là bởi vì đang say, lại muốn dụ nàng nói chuyện, nên hắn mới nhất thời không kiềm chế được tình cảm của bản thân. Không ngờ nàng nghe xong lại cúi đầu không nói, đứng sững như trời trồng, không có một chút phản ứng nào. Hắn lúc này mới hơi tỉnh ra một chút, vội vàng nắm lấy vai nàng, xoay mặt nàng lại đối diện với mình, “Yên nhi?”



Vương Ngữ Yên vẫn cúi đầu, cắn môi không nói.



Mộ Dung Phục quýnh lên, nắm lấy cằm nàng dùng sức nâng lên. Nàng thuận theo ý hắn, ngẩng đầu, nhưng ánh mắt lại lảng tránh, nhìn lỗ tai hắn, “Chúc mừng biểu ca. Không biết là vị cô nương nào, bao giờ sẽ mang sính lễ đến?”



Giọng nói của nàng lãnh đạm, tựa như một chậu nước đá dội mạnh xuống đầu, khiến cho Mộ Dung Phục nhất thời cảm thấy cơn say bay mất một nửa. Nhưng hắn không phải là loại người lỗ mãng dễ xúc động, ngay cả khi trong lòng lạnh lẽo, vẫn không lộ ra trên mặt. Cẩn thận nhìn nàng một lúc, hắn đột nhiên mỉm cười, một tay vẫn nắm cằm nàng, tay kia liền túm lấy cổ tay nàng, cảm nhận mạch đập hoảng loạn của nàng.



“Muội…Không hy vọng ta thành thân.” Hắn lẩm bẩm nói.



Vương Ngữ Yên giật mình, kinh ngạc nhìn thẳng vào hắn. Trong mắt nàng trong sáng vô ngần, lại sâu không thấy đáy. Mộ Dung Phục nhìn thấy lại động lòng, giơ ngón tay nhẹ nhàng chạm vào bờ mi của Vương Ngữ Yên, một chút ướt át trên mi của nàng giống như nước mùa xuân chảy qua trái tim hắn, khiến trong lòng hắn lại trở nên ấm áp.



Mộ Dung Phục hít sâu một hơi, hai tay nắm chặt vai nàng, nhắc lại: “Muội không hy vọng ta cưới nữ tử khác.”



Sau một hồi lo sợ hắn chỉ cảm thấy mừng như điên, thanh âm cũng trở nên kiên định rõ ràng.



Hắn vốn tưởng rằng, nàng tuổi còn nhỏ, chưa hiểu rõ thế nào là tình thân và tình yêu nam nữ. Mà hôm nay trong tiệc, thấy nàng nhìn Kiều Phong, vẻ mặt vui mừng, khiến trong lòng hắn ngổn ngang trăm mối. Nào đâu biết rằng rượu say nói thẳng, lại khiến nàng bộc lộ chân tình, xem ra, tuy rằng hắn sẽ còn phải đợi lâu, nhưng trước mắt ít nhất đã thấy đường.



Vương Ngữ Yên bị hắn nói toạc ra suy nghĩ trong lòng, thẹn quá hóa giận, dậm chân nói: “Huynh cưới ai liên quan gì đến muội?”



Mộ Dung Phục cười tủm tỉm nhìn nàng, trong lòng biết rõ nàng tính cách quật cường, việc này cũng không gấp gáp được, hơn nữa chuyện hôm nay cũng làm hắn thoáng yên tâm, cho nên trước tiên vẫn nên dỗ nàng đã. Vì thế hắn kéo nàng lại gần, ôm vào trong lòng, ôn tồn giải thích: “Nương ngươi giới thiệu cho ta mấy nhà, đều là người trong vùng Cô Tô này, nhưng mà ta đều không đáp ứng.”



Vương Ngữ Yên hừ lạnh một tiếng: “Hóa ra huynh còn ngại Cô Tô cô nương không tốt, muốn ra bên ngoài tìm cô nương khác sao?” Cái gì công chúa Tây Hạ, công chúa Đông Hạ…



“Không có. Ta là đang chờ.”



Trong không khí ngửi thấy vị dấm chua, Mộ Dung Phục liền cảm thấy cơn say bỗng biến thành hư không, cả người thanh thoát sảng khoái. Hắn mặt dày nói: “Bây giờ thay ta làm canh giải rượu được không?”



Vương Ngữ Yên đẩy hắn ra, trên mặt bừng bừng lửa giận: “Vừa rồi muốn làm cho huynh thì huynh không chịu buông tay, hiện tại thì quên đi. Ta còn ước gì huynh say đến ngất luôn, để khỏi phải tức giận.”



“Rồi rồi, lần sau nếu lại chọc ngươi tức giận, ngươi liền phạt ta uống rượu tới chết, được không.”



Vương Ngữ Yên tức quá liền cười, xì một tiếng khinh miệt. Mộ Dung Phục thấy nàng bĩu đôi môi phấn hồng xinh đẹp, lại giương con ngươi sáng trong như ngọc quý nhìn hắn, trong lòng vô cùng vui mừng, đang định nói nữa thì lại có tiếng bước chân nhẹ nhàng văng vẳng vọng tới. A Bích cầm theo ngọn đèn, đi tới, nói: “Công tử, cữu phu nhân phái người lại đây đón cô nương về.”



Vương Ngữ Yên lên tiếng, Mộ Dung Phục nghe xong thì xụ mặt, thầm nghĩ: rõ ràng ta đã thề với mợ sẽ đợi cho biểu muội lớn lên, ta cũng đâu phải là kẻ luyến đồng, mợ vì sao hiện tại đã bắt đầu cẩn thận rồi? Chỉ là đắc tội với nhạc mẫu đại nhân tương lai là tối kỵ, hắn cũng không muốn cầm vàng trong tay lại để vàng rơi, cho nên chỉ đành thở dài một tiếng, sau đó đưa Vương Ngữ Yên quay về Mạn Đà sơn trang.



Từ lần đó, hai người đều mơ hồ hiểu rõ tâm tư đối phương. Đối với chuyện này, Vương Ngữ Yên thì ngượng ngùng và ảo não, còn Mộ Dung Phục lại được nước lấn tới, kiên nhẫn dỗ dành. Bất tri bất giác, giữa hai người lại càng thêm thân mật.



Lần này, Mộ Dung Phục phải ra ngoài làm việc, dễ chừng nửa tháng cũng chưa xong. Nếu là dĩ vãng, Vương Ngữ Yên tất nhiên sẽ hỏi thăm loạn lên sao biểu ca mãi không về, nhưng mà lúc này nàng lại ngại ngùng nhắc tới tên Mộ Dung Phục, chỉ dám nói bóng nói gió hỏi A Châu A Bích chuyện trong trang. Sau đó lại nhìn bồ câu đưa tin quay về, trong lòng thầm nhẩm tính ngày hắn trở về, tính ra rồi, liền thầm trách bản thân tính cái này làm gì, lại bỏ qua. Nhưng không được mấy ngày, lại nhịn không được ngồi tính, cứ như thế như thế tuần hoàn tính ngày.



Trước khi Mộ Dung Phục trở về một ngày, Vương Ngữ Yên ở trong phòng đi qua đi lại, làm thế nào cũng không tĩnh tâm được. A Châu A Bích thấy nàng tâm trạng nữ nhi, đều cười thầm không thôi.



“Chúng ta vào trong thành đi dạo đi? Cả ngày ở trong trang, ta cũng thấy buồn.” Vương Ngữ Yên suy nghĩ nửa ngày, nói.



A Châu che miệng cười: “Cô nương là muốn trên đường đi đón công tử sao?”




Vừa mới nói ra liền bị vạch trần, tai của Vương Ngữ Yên liền đỏ bừng, cố gắng trấn tĩnh nói: “Ai nói, ta mới không đi hướng kia…Chúng ta đến thành Bắc đi dạo.”



A Châu còn muốn giễu cợt, A Bích đã buông cây kim trong tay xuống, ôn nhu nói: “Đi dạo chỗ nào chẳng thế, chỉ cần đừng đi quá xa, ta chỉ sợ nếu có chuyện bất trắc, công tử trở về đau lòng cho cô nương không nói, mà hai người chúng ta cũng không biết ăn nói thế nào.”



“Ý tứ giống nhau, vậy mà tiểu nha đầu ngươi nói dễ nghe hơn ta nha.” A Châu ra vẻ oán trách, “Trách không được mọi người đều thích ngươi, nói ta không bằng.”



Vương Ngữ Yên nhanh chóng thu thập xong, liên tục giục hai nàng mau đi. Cô Tô thành mặc dù không phải là thành lớn, nhưng dân cư rất nhiều, cũng tương đối giàu có và đông đúc. Trên đường người đến xe đi, rộn ràng nhộn nhịp, lại thỉnh thoảng có con thuyền đi qua trên sông, tạo thêm một ít phong vị vùng sông nước.



“Cô nương nhầm rồi, công tử là đi về hướng Tây, như vậy phải đi theo cửa Tây trở về, không phải là hướng này.” A Châu giả bộ nghiêm túc nhắc nhở.



Vương Ngữ Yên ho nhẹ một tiếng: “Vừa rồi ta đã nói là muốn đi dạo thành Bắc, ai nói muốn đi Tây?” Nói xong liền lập tức chạy đi, A Châu và A Bích nhìn nhau cười, rồi vội vàng đuổi theo.



Thành Bắc có một nhà làm son chất lượng rất tốt, A Châu liền nói muốn mua một ít mang về trang, cho nên Vương Ngữ Yên và A Bích đứng ngoài chờ. Chợt nghe sau lưng có một thanh âm quái đản nói: “Hai tiểu nương tử xinh đẹp đáng yêu như thế, sao lại đứng ở đây?”



A Bích định đập cho hắn một trận, nhưng Vương Ngữ Yên lại giữ tay nàng lại, nói: “Bọn vô lại nơi phố phường, không cần để ý.”




Người nọ cười hì hì, trong nháy mắt liền bay tới trước mặt các nàng: “Tiểu nương tử mắt không tốt nha, ngươi xem ca ca ta đẹp trai như Tống Ngọc, làm sao có thể là bọn đầu đường xó chợ được?”



Người này di chuyển cực kỳ mau lẹ, lúc hắn từ sau lưng tới trước mặt các nàng, Vương Ngữ Yên cơ hồ không nhìn thấy rõ, lòng nàng liền trầm xuống, biết rằng người này không dễ đối phó, liền nắm tay A Bích, nói: “Tỷ tỷ, phụ thân và ca ca bao giờ thì mua đồ xong? Không phải nói sẽ ngay lập tức đi tìm chúng ta sao?”



A Bích còn chưa kịp trả lời, nam tử kia đã khặc khặc cười hai tiếng: “Ta đã theo các ngươi được một lúc rồi, làm gì có phụ thân và ca ca, chỉ có ba tiểu cô nương thôi. Còn một người nữa ở đâu rồi? Ta vừa vặn mang toàn bộ về, sau này ta sẽ thành ca ca của các ngươi.”



Vương Ngữ Yên và A Bích từ nhỏ sinh sống trong trang, chưa từng phải chịu chút ấm ức nào, trong lúc nhất thời không tìm ra được từ ác độc để mắng chửi người. Nam tử kia vẻ mặt dâm đãng, liếm liếm khóe miệng, nói: “Các ngươi đừng sợ, chỉ cần hầu hạ ta cho tốt, ca ca hứa sẽ thương ngươi.” Nói xong, liền đưa tay định bắt A Bích.



Vương Ngữ Yên nổi giận, quát một tiếng, một chưởng đánh tới cổ tay của người kia. Hắn bị lực làm lùi lại mấy bước, lại ngoài ý muốn của nàng, vuốt cằm nói: “Cũng có chút võ công, càng hay. Nữ tử tập võ thân thể mềm dẻo, có một thú vị riêng.”



Thấy hắn càng nói càng kỳ quái, Vương Ngữ Yên và A Bích bốn mắt nhìn nhau, đồng thời cùng ra tay xông về phía trước.



Trước cửa hàng son người rất nhiều, A Châu mang theo hai túi ra cửa, không nhìn thấy Vương Ngữ Yên và A Bích đâu. Nàng thầm nghĩ: hai tiểu nha đầu này luôn nghịch ngợm, không chừng là muốn chơi trốn tìm với ta đi? Nàng tìm khắp nơi, sau đó phát hiện ở trong ngõ nhỏ bên cạnh lộ ra một góc quần lụa mỏng màu xanh, không phải A Bích thì là ai?



Nàng vốn định hù dọa Vương Ngữ Yên và A Bích, liền cẩn thận che dấu tiếng bước chân và hơi thở, tránh ở một góc. Sau đó A Châu liền nghe thấy thanh âm tình tứ của một nam tử nói: “Công phu của ngươi cũng không tồi, chỉ là võ công của ta lại hơn hẳn, hiện giờ cho ngươi chọn, ngươi muốn nàng chết, hay là cùng đi theo ta?”



Vương Ngữ Yên oán hận nói: “Chúng ta là tiểu thư nhà giàu ở thành Cô Tô, nửa ngày sau nhất định trong nhà sẽ phái người đi tìm, ta khuyên ngươi vẫn là nên thả nàng ra, miễn cho sau này phải chịu khổ.”



A Châu kinh hãi, lặng lẽ nhìn ra bên ngoài, liền thấy một nam tử cao gầy đưa lưng về phía bản thân, tay hắn đang đặt trên yết hầu của A Bích. Mà Vương Ngữ Yên đứng đối diện với nam tử, nàng liếc mắt liền nhìn thấy A Châu.



A Bích khóe miệng rỉ máu, buồn bã nói: “Cô nương, ngươi đừng lo cho ta, mau chạy đi.”



Vương Ngữ Yên nghe vậy giận quá, chỉ vào nam tử kia, nói: “Ngươi vừa rồi đánh nàng rất mạnh, còn không mau buông nàng ra, nếu nàng được cứu chữa kịp thời, hình phạt dành cho ngươi cũng sẽ giảm đi chút ít.”



Vừa nghe được tin A Bích bị trọng thương, A Châu liền định xông ra, nhưng nàng lại thấy Vương Ngữ Yên lắc lắc đầu, đành phải kiềm chế, tiếp tục rình nghe lén.



Nam tử kia thò tay bắt mạch của A Bích, nhe răng cười nói: “Ai nha, quả thực là không tốt. Nếu là ta mang nàng đi, chỉ sợ nàng không thể sống qua ba ngày năm ngày. Chẳng bằng ngươi cũng theo ta đi, trên đường còn chiếu cố nàng. Các ngươi là con nhà giàu, ta thật ra rất sợ, cho nên nhất định phải có các ngươi trong tay, nếu không bọn họ tới cửa giết ta thì phải làm sao.”



Vương Ngữ Yên nhíu mày không nói, nam tử kia thấy vậy liền xiết chặt cổ họng A Bích lại. A Bích ho khan vài tiếng, phun ra một ngụm máu tươi. Vương Ngữ Yên nhìn thấy thì nghiến răng, rít lên: “Vì vết thương của nàng…Ta sẽ đi theo ngươi. Chỉ là võ công của ta mặc dù không bằng ngươi, nhưng muốn cùng chết với ngươi cũng không phải là khó, nếu ngươi dám chạm vào chúng ta một cái, thì cùng lắm tất cả cùng chết chung đi!”



A Châu nghe Vương Ngữ Yên nói, hận không thể lao ra đem các nàng đoạt về, nhưng cũng biết võ công của mình thua xa người nọ, nếu lộ diện thì chỉ tăng thêm hy sinh, cho nên trong lòng gấp như có lửa đốt.