Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Thiên La

Chương 543: Huyết nhãn bạo viên




Chương 543: Huyết nhãn bạo viên

Nữa canh giờ trôi qua, tộc nhân Lý gia bắt đầu tiến về phía ngọn hỏa sơn, ba người Lâm Phong thì tiến về phía một trong hai ngọn cự sơn còn lại, khi cách cự sơn vài dặm thì dừng.

Lúc này ba người Lâm Phong vẫn chưa thể lên núi, bọn họ phải chờ đến khi trận chiến bên trên hỏa sơn nổ ra, huyết nhãn bạo viên từ hai ngọn cự sơn còn lại chạy đến cứu viện thì mới có thể vượt qua.

- ẦM ẦM…

- HỐNG… HỐNG… HỐNG…

Lại thêm nữa canh giờ trôi qua, thanh âm vang vọng cùng với tiếng gầm thét của yêu thú từ hỏa sơn liên tục truyền đến, Lâm Phong lấy ra hắc bào khoác lên người, ngân dực sau lưng rực sáng.

- Lý gia đã động thủ, chúng ta cũng phải hành động thôi.

- Cái gì mà hành động, rõ ràng là chạy trốn.

Phong Thanh Thanh bỉu môi, ngọc thủ nắm lấy một tờ pháp chỉ kích hoạt, khí tức trên người dần tan biến, ngọc thủ Huân Vũ kết ấn, cơ thể nàng ẩn vào hắc vụ.

Ba người Lâm Phong hướng về phía cự sơn sơn chạy đi, thân ảnh lướt nhanh như gió, nơi bọn họ đi qua gần như không lưu lại dấu vết, yêu viên muốn dựa vào khí tức để truy đuổi là chuyện không thể, trừ khi tận mắt nhìn thấy.

Trên đường Lâm Phong vượt núi thỉnh thoảng nhìn thấy vài chục đầu huyết nhãn bạo viên chạy qua, không cần nghĩ cũng biết bọn chúng đang chạy đến hỏa sơn cứu viện.

- ẦM… ẦM…

- HỐNG…

Ba người Lâm Phong chạy được một lúc thì dừng lại, đại địa dưới chân đột nhiên rung chuyển, tiếng thét kinh thiên từ xa truyền đến, bọn họ lập tức tìm một chỗ kín đáo chui vào.

Cách đó vài dặm, một đầu cự viên cao gần trăm trượng đang phóng nhanh về phía hỏa sơn, mỗi lần nó di chuyển lại khiến cho trăm dặm đại địa xung quanh rung chuyển.

- Hình như là một đầu thiên thú.



- Là thiên cấp cao giai yêu thú, thực lực sánh ngang với tôn giả.

Phong Thanh Thanh nghe Lâm Phong nói liền bổ sung, tu vi của nàng là vương giả đỉnh cấp nhưng khi nhìn thấy đầu cự viên kia thì trong lòng vẫn có cảm giác nguy hiểm, loại cảm giác này chỉ xuất hiện khi nàng giao chiến với đối thủ có thực lực mạnh hơn.

Lâm Phong nhìn thân ảnh cự viên dần biến mất, cảm giác có gì đó không ổn.

- Hai người không thấy có gì lạ sao ?

- Chuyện gì ?

- Sao tên này lại đi cứu viện chậm như vậy, chẳng lẽ ngủ quên ?

- Ngươi có thôi đi không.

Phong Thanh Thanh trừ mắt nhìn dâm tặc, bây giờ đã là lúc nào rồi mà hắn vẫn còn tâm trạng đùa giỡn.

Lâm Phong tự nhiên ăn chửi, vẻ mặt không phục.

- Vậy ngươi nói xem đầu yêu viên đó sau bây giờ mới chạy đi.

- Làm sao ta biết được.

- Vậy làm sao ngươi biết là cái tên đó không phải ngủ quên.

- Không phải ai cũng như ngươi.

Huân Vũ ngồi bên cạnh nhìn một nam một nữ khẩu chiến, không biết nên khóc hay nên cười.

- Bây giờ không phải là lúc tranh luận, chúng ta phải mau vượt qua cự sơn.



- Vẫn là Huân Vũ tỷ sáng suốt.

Cả ba người đợi đến khi không còn nghe thấy tiếng thét của huyết nhãn bạo viên mới lặng lẽ rời đi, có lẽ đám yêu thú cao giai đều đã chạy đến hỏa sơn tiếp viện nên trên đường đi Lâm Phong chỉ gặp vài đầu yêu viên cấp thấp, đối với loại hàng này tránh được thì tránh, không tránh được thì đánh.

Một canh giờ trôi qua, cảnh vật phía trước đột nhiên thay đổi, không còn là đại thụ chọc trời mà thay vào đó là một mảnh đất trống rộng lớn mộc đầy linh dược.

- Chẳng lẽ là dược viên của đám yêu thú ?

Sau khi quan sát một vòng, Lâm Phong phát hiện nơi này mộc rất nhiều linh dược, số lượng có lẽ lên đến hàng vạn, ngay hàng thẳng lối, rõ ràng không phải tự nhiên mà thành.

Tuy linh dược nhiều là vậy nhưng Lâm Phong chỉ liếc nhìn vài cái rồi đi, không phải vì hắn đổi tính mà là vì linh dược nơi đây đều là huyền dược và hoàng dược, nhìn mỏi mắt cũng không tìm được một gốc địa dược.

Nữa canh giờ trôi qua, đám người Lâm Phong lại gặp được một cái dược viên, diện tích tương tự cái trước đó nhưng chất lượng tốt hơn một chút.

Phần lớn linh dược vẫn là huyền cấp và hoàng cấp, ngoài ra còn có một khu vực ngang dọc hơn cả dặm trồng toàn là địa cấp linh dược.

Lâm Phong nhìn đám địa dược vài lần cuối cùng cắn răng chạy đi, theo dự tính của Lý Nguyệt Thần thì Lý gia chỉ cần khoảng ba canh giờ để hái bách hỏa tinh nguyên thảo, tức là đám người Lâm Phong cũng chỉ có chừng ấy thời gian vượt qua cự sơn.

Muốn đào hết đống linh dược phải tốn ít nhất nữa giờ, lỡ như không kịp vượt núi thì không chỉ hắn mà hai nữ tử bên cạnh cũng sẽ rơi vào tình cảnh nguy hiểm.

Nhưng đám người Lâm Phong chưa đi được bao lâu lại phải dừng bước, lần này bọn họ không gặp phải dược viên mà là chủ nhân của dược viên.

Cách đó vài dặm có một bầy huyết nhãn bạo viên, số lượng ước tính khoảng vài ngàn, trong đó có năm đầu yêu viên cấp bậc thiên thú, tất cả bọn chúng đều nhìn về phía hỏa sơn nên chưa phát hiện ra khách không mời mà đến.

Cả ba im lặng một lúc, Lâm Phong nhỏ giọng hỏi.

- Bây giờ phải làm sao đây ?

Đường đi đã bị chặn, nếu thay đổi lộ trình sẽ tốn rất nhiều thời gian, chỉ sợ ba người chưa kịp rời núi thì đám yêu viên đã quay trở lại.



Huân Vũ và Thanh Thanh liếc nhìn nhau, ánh mắt cả hai cùng nhìn về phía Lâm Phong, trong số ba người thì tên nam nhân này gian xảo nhất, tất nhiên là phải để hắn nghĩ cách.

Trong lòng Lâm Phong dâng trào nhiệt huyết, đây là lần đầu tiên trong cuộc đời hắn cảm nhận sâu sắc nhất cái gì gọi là trụ cột gia đình.

- Khục… hay là thế này, Phong chấp sự sẽ phụ trách năm đầu yêu viên trên đỉnh núi, ta và Huân Vũ tỷ sẽ giải quyết hơn ngàn đầu yêu viên còn lại.

- Khốn kiếp, ngươi tưởng ai cũng ngốc như ngươi hả ?

Phong Thanh Thanh nghiến răng trừng mắt nhìn dâm tặc, năm đầu yêu viên trên đỉnh núi đều là thiên thú, trong đó có hai đầu ẩn hiện khí thế không kém gì nàng, rõ ràng là cái tên khốn này muốn lấy công báo tư thù.

Lâm Phong nhờ có lão đầu chỉ dẫn nên mới biết năm đầu yêu viên trên đỉnh núi đều là thiên thú, hắn không ngờ bạo nữ cũng cảm nhận được, bộ dáng có chút chột dạ.

- Vậy thì thế này, trừ năm đầu yêu viên trên đỉnh núi thì số còn lại sẽ do ta và Huân Vũ tỷ giải quyết, có được không ?

- Ngươi… có tin lão nương giải quyết ngươi trước không ?

- Vậy ngươi nói xem bây giờ phải làm thế nào ?

- Ta và Huân Vũ sẽ giải quyết năm đầu yêu viên trên đỉnh núi, số còn lại giao cho ngươi.

Phong Thanh Thanh suy nghĩ một lúc rồi trả lời, nàng và Huân Vũ sẽ cầm chân năm đầu thiên thú, với bản lĩnh của Lâm Phong hoàn toàn có thể vượt qua số yêu viên còn lại.

Lâm Phong khẽ gật đầu, thật ra lúc đầu hắn cũng có suy nghĩ y như Thanh Thanh nhưng ngại không dám nói, trụ cột trong gia đình sao có thể bỏ nặng tìm nhẹ, cho nên mới tìm cách khiêu khích để bạo nữ tự nói ra.

- Tiểu tử ngươi có muốn nghe diệu kế của lão phu không ?

- Xin tiền bối chỉ giáo.

- Âm dương ma trận.

- Đúng rồi, sao ta lại quên mất thứ này.

Theo kế sách của lão đầu thì chỉ cần hai người xuất hiện để dẫn dụ huyết nhãn bạo viên, người còn lại sẽ lặng lẽ mang theo một cái ma trận rời đi, chỉ cần ra khỏi phạm vi cảm ứng của yêu viên thì có thể kích hoạt.