Chương 515: Hang động
Huân Vũ đỏ mặt nhìn Lâm Phong, nhỏ giọng nói.
- Còn không thả ta ra.
- Ui…
Lâm Phong chưa kịp trả lời thì eo truyền đến cảm giác đau nhói, ánh mắt tức giận nhìn bạo nữ.
- Ngươi đối xử với ân nhân của mình như vậy sao ?
- Ngươi còn dám nói.
Phong Thanh Thanh trừng mắt nhìn dâm tặc, đôi gò má ửng hồng không biết là vì tức giận hay ngượng ngùng.
Lâm Phong mỉm cười, vẻ mặt thản nhiên như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
- Đại trận đã bị ta phá giải, mau đi thôi.
Nữa canh giờ trôi qua, Lâm Phong dừng lại trước một cái hang động to lớn, cửa hang cao hơn mười trượng, phía trước có một cây thạch trụ hình thù kỳ lạ, vừa nhìn đã biết không phải do tự nhiên hình thành.
Lâm Phong nhìn cái hang động trước mặt, ánh mắt tràn đầy hưng phấn, đây chắc chắn là động phủ của vị cường giả đã bày ra trận pháp trên Lạc Sơn.
Có thể bài ra loại trận pháp lợi hại như vậy nhất định không phải là người thường, ít nhất cũng là tôn giả đỉnh cấp.
- Động phủ của tôn giả sao, thời của lão tử tới rồi.
Lâm Phong vừa bước tới gần hang động thì giọng nói của lão đầu truyền đến.
- Tiểu tử ngươi không cảm thấy có gì lạ sao ?
- Có phải lão muốn nói chúng ta đã đến lâu như vậy mà không có ai ra tiếp đón đúng không ?
Chuyện này cũng bình thường, truyền thuyết về Lạc Sơn đã tồn tại từ rất lâu, chủ nhân của cái hang động này có lẽ đã không còn trên đời.
Lão đầu thở dài.
- Linh khí nơi này quá ít.
- Lão nói ta mới để ý, đúng là có hơi ít.
Lâm Phong ngẫn đầu nhìn xung quanh, nơi này không tệ, non xanh nước biết, phong cảnh hữu tình, theo lý thì phải là nơi có linh khí nồng đậm.
Nói linh khí nơi này ít là vẫn còn nhẹ, chính xác thì phải là khô khan, cạn kiệt, cho dù là linh thảo cũng không thể sinh trưởng được chứ đừng nói đến tu luyện.
- Có khi nào linh khí nơi này đã bị hai cái trận pháp kia hút hết rồi không ?
- Không thể nào.
Hai cái trận pháp kia là dựa vào địa thế và hỏa khí bên dưới sơn mạch để hoạt động, hoàn toàn không liên quan đến linh khí nơi này.
- Hơn nữa ở đây còn có một cái ngũ hành tụ linh trận.
- Lão nói cây thạch trụ này đó hả ?
- Đó là tụ thổ trận.
Đúng theo lý thuyết thì bên trên ngọn cự sơn này phải có tổng cộng năm cái hang động, mỗi cái đều có một thạch trụ tương ứng với ngũ hành.
Ngũ hành tụ linh trận thuộc về thượng cổ đại trận có thể tụ hợp một lượng linh khí khổng lồ, thượng cổ tông môn thường dùng trận này để cung cấp linh khí cho đệ tử tu luyện hoặc trồng dược viên.
Lâm Phong nghe đến đây thì gật đầu.
- Ta hiểu rồi, linh khí nơi này nhất định đã bị ngũ hành tu linh trận hút sạch.
- Tụ linh trận chỉ có thể tụ linh, không thể hấp thu linh khí.
- Vậy chẳng lẽ…
Ánh mắt Lâm Phong nhìn vào bên trong hang động, nếu không phải đại trận hút khô linh khí vậy thì chỉ có thể là thứ bên trong đại trận đã làm.
Lão đầu suy đoán bên trong hang động có thể là một cái dược viên hoặc là một người hay thứ gì đó đang tu luyện.
Lâm Phong suy nghĩ một chút, hắn lấy ra một cái trận bàn đưa cho hai nữ tử bên cạnh.
- Đệ sẽ tiến vào bên trong xem thử, làm phiền Huân Vũ tỷ tỷ ở lại canh chừng giúp đệ.
- Không được.
Huân Vũ khẽ lắc đầu, sao nàng có thể để cho hắn một mình vào bên trong mạo hiểm.
- Để ta đi.
Phong Thanh Thanh đứng bên cạnh xen vào.
- Tốc độ của ta nhanh hơn các ngươi.
Trong ba người ở đây thì tốc độ và tu vi của Phong Thanh Thanh đều cao nhất, cho dù bên trong hang động có nguy hiểm thì cơ hội thoát ra của nàng vẫn cao hơn.
Lâm Phong lắc đầu, vẻ mặt nghiêm túc.
- Lỡ bên trong có trận pháp thì sao.
Tuy âm dương ma trận huyền diệu nhưng lại có một khuyết điểm, nếu trong hang động có một cái không gian cấm trận thì không thể sử dụng được.
Tu vi của Lâm Phong thấp nhất nhưng hắn có lão đầu phù hộ, trong mình có thánh cốt, khần khí các loại, chỉ cần không gặp phải thánh nhân thì vẫn có cơ hội chạy thoát.
Cả ba im lặng một lúc, Huân Vũ chợt mở lời.
- Ta sẽ đứng bên ngoài canh chừng, Lâ·m đ·ạo hữu và Phong tỷ tỷ cùng tiến vào bên trong.
- Vậy cũng được.
Sau khi thống nhất ý kiến, Lâm Phong cùng Phong Thanh Thanh tiến vào hang động, Huân Vũ đứng bên ngoài nhìn theo, trong lòng thầm cầu nguyện cho bọn họ bình an vô sự.
Bên trong hang động, không gian u ám, mùi vị mục nát bao trùm, giống như đã rất lâu rồi chưa từng có người ở nơi này.
Lâm Phong lấy ra một viên dạ minh châu soi đường, ánh mắt cẩn thận liếc nhìn xung quanh, vẻ mặt căn thẳng, chỉ cần có biến thì hắn sẽ lập tức kích hoạt ma trận.
- Ngươi không được rời ta quá xa, có biết không ?
- Biết rồi.
Phong Thanh Thanh biểu môi, ánh mắt thoáng hiện tiếu ý, trong lòng dâng lên chút cảm giác ngọt ngào.
- Chẳng lẽ đây chính là thứ cảm giác mà Huân Vũ đã nói.
Khi nàng thật sự thích một người nào đó thì chỉ cần một hành động nhỏ của hắn cũng làm cho nàng vui vẻ, hạnh phúc.
Bên trong hang động khá sâu, Lâm Phong đi được một lúc mà vẫn chưa phát hiện được thứ gì, trong lòng có chút thoái ý, lỡ rời khỏi phạm vi của ma trận sẽ rất nguy hiểm.
- Lão đầu, ta đi được bao lâu rồi ?
- Yên tâm mà đi.
Hai cái trận pháp bên trên Lạc Sơn, một cái là huyễn trận, cái còn lại là mê trận chứng tỏ chủ nhân nơi này không phải là loại người cuồng sát.
Lâm Phong nghe lão nói, vẻ mặt thả lỏng vài phần, giọng nói căm tức.
- Sao lão không đợi về rồi nói luôn.
- Chuyện đơn giản như vậy lão phu nghĩ tiểu tử ngươi cũng biết được.
- Ta… tất nhiên là ta biết.
Dù đã được lão đầu trấn an tinh thần nhưng Lâm Phong vẫn giữ vững cảnh giác, nữa giờ trôi qua, phía trước xuất hiện một đạo linh quang mờ ảo.
Hai người Lâm Phong càng tiến gần đến linh quang thì cảnh vật xung quanh càng hiện rõ, trước mặt hắn bây giờ là một không gian rộng lớn tương tự như một cái đại sảnh có năm cửa ra vào.
Ánh mắt hắn đảo qua vài vòng cuối cùng dừng lại trên một cái thạch bàn đã bám đầy tro bụi, vẻ mặt phức tạp.
Nơi này hoàn toàn không giống với những gì Lâm Phong đã suy nghĩ, trừ cái thạch bàn ra thì chỉ còn lại một gò đất cao vài trượng ở giữa, phía trên có một cái lỗ lớn để ánh sáng chiếu vào.
Lâm Phong tiến lại bên cạnh thạch bàn, thứ này nhìn qua cũng không lớn, chỉ cao đến nữa người, hình dáng bình thường, mặt bàn có khắc hình của một ngọn cự sơn cùng với những hoa văn kỳ lạ mà hắn không thể hiểu nỗi.
- Chẳng lẽ là Lạc Sơn ?
- Tiểu tử ngươi cũng không ngốc.
Nơi này chính là tâm trận, có thể dựa vào thạch bàn để điều khiển toàn bộ trận pháp của Lạc Sơn.