Chương 503: Chân tướng
Nữa canh giờ trôi qua, Lâm Phong đã tiến vào Lý Phủ, lúc này người dẫn đường cho hắn không còn là thanh niên ở Tây Hương Lâu mà là nữ tử thường đi theo Lý Nguyệt Thần.
Hai người đi được một lúc, Lâm Phong nhíu mày, con đường này hình như không phải dẫn đến chỗ của Lý Nguyệt Thần.
- Lão đầu, nơi này có gì đó không đúng.
- Tiểu tử người vừa tiến vào một cái thiên trận.
- Cái gì ?
- Yên tâm, không có chuyện gì đâu.
Nếu Lý Nguyệt Thần muốn ra tay với Lâm Phong nhất định sẽ bí mật hành động, không thể nào làm một cách lộ liễu như vậy.
Lâm Phong cũng đoán được Lý Nguyệt Thần không dám ra tay với hắn nên mới sảng khoái đồng ý đến Lý gia, lúc này trong lòng hắn lại có chút hối hận, hẹn gặp ở nơi bí mật như thế này nhất định là có chuyện mờ ám không muốn người khác biết.
Nếu để đám thanh niên ngoài kia biết Lâm Phong và Lý Nguyệt Thần đi làm chuyện mờ ám cho dù hắn có trăm cái miệng cũng không thể giải thích được.
Lý Vân đi tới trước thạch môn thì dừng lại, nàng lấy ra một cái lệnh bài đặt vào một vị trí trên thạch môn, ngọc thủ kết ấn.
- Khai.
Lệnh bài lóe lên linh quang rồi vụt tắt, Lý Vân xoay người hành lễ với Lâm Phong.
- Làm phiền công tử đợi một lúc.
- Không có gì.
Lâm Phong liếc nhìn xung quanh, ánh mắt hiện rõ kinh ngạc, xung quanh nơi này một hoa viên khá lớn, có không ít kỳ trân dị thảo, ngay cả thiên dược vài linh thụ cũng có, mỗi gốc đều tỏa ra dược hương nồng đậm chứng tỏ người trồng rất am hiểu về linh dược.
Trước mặt Lâm Phong là một căn phòng không lớn không nhỏ, tất cả đều xây bằng đá, vô cùng tinh tế, có cảm giác như được đúc ra từ một khối cự thạch.
- Nơi này không có người chăm sóc dược viên sao ?
- Tất cả linh dược nơi đây đều do tiểu thư tự tay chăm sóc.
- Trừ Nguyệt Thần tiên tử ra thì thiên hạ chưa chắc có người thứ hai làm được.
- Lâ·m đ·ạo hữu quá lời.
Giọng nói nhẹ nhàn từ bên cạnh truyền đến, Lý Nguyệt Thần không biết từ lúc nào đã xuất hiện, vẻ đẹp của nàng vẫn rạng ngời, dáng người uyển chuyển, khi nàng bước đến bên cạnh hoa viên hiển nhiên trở thành đóa hoa đẹp nhất.
- Nếu Lâ·m đ·ạo hữu thích thì có thể tùy ý chọn một gốc linh dược ở đây.
- Thật sao ?
- Tuy tiểu nữ không phải nam nhân nhưng vẫn nói được làm được.
- Đa tạ ý tốt của tiên tử nhưng vô công bất thọ lộc, tại hạ không thể nhận.
Lâm Phong nhìn dược viên bên cạnh, ánh mắt chú ý đến mấy gốc thiên dược, tuy trong lòng rất muốn nhưng vẫn rán nhịn, lão đầu từng nói không thể tùy tiện nhận quà, nhất là quà của nữ nhân.
Lý Vân im lặng đứng một bên, trong lòng dậy sóng, nàng đi theo tiểu thư hơn mười năm cũng biết được một vài bí mật, số người có thể tiến vào nơi này chỉ đếm trên đầu ngón tay, còn được tặng linh dược thì Lâm Phong là người thứ ba sau mẫu thân của tiểu thư và lão tộc trưởng.
Lý Nguyệt Thần nghe đối phương từ chối, vẻ mặt vẫn thản nhiên.
- Nếu Lâ·m đ·ạo hữu không có hứng thú với dược viên vậy không biết có hứng thú với đan đạo không ?
- Theo đuổi đan đạo vô thượng chính là lý tưởng lớn nhất trong cuộc đời tại hạ.
- Đúng lúc tiểu nữ có tìm được vài quyển cổ thư, hi vọng có thể cùng đạo hữu bàn luận.
- Tiên tử đã có lòng thì tại hạ cung kính không bằng tuân lệnh.
Lâm Phong theo đối phương vào phòng, phía sau thạch môn là một căn phòng nhỏ, bài trí vô cùng đơn giản, một cái kệ sách, một cái bàn, hai cái ghế, một cái hương đỉnh và một chỗ trống vừa đủ để tu luyện.
Vừa bước vào phòng, giọng nói của lão đầu truyền đến.
- Tuyệt minh thạch, nha đầu này đúng là giàu có.
- Tuyệt minh thạch đó là cái gì vậy ?
- Là một loại kỳ thạch rất đắt giá.
Tuyệt minh thạch là một loại vật liệu hiếm có chuyên dùng để luyện chế cấm trận và khốn trận, thứ này rất chắc chắn ngay cả tôn giả cũng phải mất không ít thời gian để phá hủy.
Ngoài ra tuyệt minh thạch còn có khả năng cách âm tuyệt vời, trừ khi phá nát căn phòng này nếu không người bên ngoài sẽ không thể biết được bên trong xảy ra chuyện gì.
- Ý lão là bây giờ ta có làm gì thì cũng không ai hay biết ?
- Đúng là như vậy đó, muốn làm gì thì làm lẹ đi, hắc hắc…
Lâm Phong nghe giọng cười của lão đầu liền biết lão cố ý, nữ nhân này cho dù có đưa tới tận giường thì hắn cũng không dám động vào, không thể vì sướng một lúc mà khổ cả đời.
Tuy Lâm Phong không dám động vào nhưng đối phương thì ngược lại, Lâm Phong từng nhìn thấy Lý Nguyệt Thần động thủ, thực lực chỉ có trên chứ không dưới hắn.
Nếu như bây giờ nàng mạnh mẽ chiếm đoạt sau đó lại đổ oan cho hắn vậy thì đại sự không ổn rồi, thật là một âm mưu nham hiểm.
Lý Nguyệt Thần nhìn thanh niên đối diện từ khi bước vào phòng vẫn giữ im lặng, nét mặt liên tục biến hóa, nhịn không được hỏi.
- Lâ·m đ·ạo hữu có chuyện gì sao ?
- Không có gì.
Lâm Phong lắc đầu, hắn hít một hơi để đầu óc trở nên trong sáng.
- Không biết Nguyệt Thần tiên tử muốn cùng tại hạ nghiên cứu thứ gì ?
- Là một gốc linh dược.
Nguyệt Thần mỉm cười, nàng từng bước đi tới bên cạnh hắn.
- Có một gốc linh dược tiểu nữ đã nghiên cứu rất lâu, hiểu được không ít nhưng đáng tiết vẫn chưa có cơ hội gặp được.
- Ngay cả Lý gia cũng không tìm được?
- Tìm được nhưng không lấy được.
Lâm Phong nghe đến đây, trong lòng dâng lên dự cảm bất an, vẻ mặt vẫn bình tĩnh.
- Không biết gốc linh dược đó tên là gì ?
- Địa mẫu thánh liên, Lâ·m đ·ạo hữu từng nghe qua chưa ?
- Tất nhiên là tại hạ đã nghe qua.
Địa mẫu thánh liên chính là thánh vật của Đan thành, nổi danh Tây Hoang, chỉ cần là tu sĩ từng đến Đan thành không ai là không biết.
Lý Nguyệt Thần nghe nam nhân bên cạnh thừa nhận, khóe môi khẽ cong lên.
- Lâ·m đ·ạo hữu nói không sai, đáng tiết thiên hạ chỉ biết thánh liên trân quý nhung không biết hậu quả khi trộm thánh liên.
- Tiên tử nói vậy là có ý gì ?
- Muốn người khác không biết trừ khi mình đừng làm.
Lâm Phong nhíu mày, chẳng lẽ nữ nhân này thật sự biết chuyện hắn đã lấy được thánh liên ?
Sau khi suy nghĩ một lúc, Lâm Phong lập tức phủ nhận, lúc đó hắn đang ở bên dưới hỏa hồ, dù nàng có đứng bên trên thì cũng không thể nhìn thấy, cùng lắm chỉ thấy được lúc hắn nhảy xuống hồ mà thôi.
Muốn lấy được địa mẫu thánh liên đâu phải chuyện dễ, đến cả mấy lão quái vật bên trong Đan thành cũng không có cách, một tên linh giả như hắn thì làm được gì, nói ra ai tin.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Lâm Phong mờ mịt nhìn nữ tử bên cạnh.
- Tiên tử nói gì vậy, tại hạ nghe không hiểu.
- Thánh liên là bảo vật của Đan thành, tuyệt đối không thể rơi vào tay người ngoài.
- Tại hạ đồng ý.
Lý Nguyệt Thần nhìn nam nhân bên cạnh vẫn không thừa nhận, ánh mắt bình tĩnh như đã đoán trước mọi chuyện.
- Hôm đó tận mắt tiểu nữ nhìn thấy đạo hữu nhảy xuống hỏa hồ.
- Đúng là tại hạ có đến hỏa hồ nhưng chỉ là hiếu kỳ muốn xem thử bên dưới có gì ?
- Khi đạo hữu bước qua dược linh môn, trên người vẫn còn giấu một gốc linh dược.
- Không sai.
Lâm Phong sảng khoái thừa nhận, hắn lấy ra một gốc địa cấp hỏa linh thảo cầm trên tay.
- Thật ra tại hạ cũng không muốn giấu nhưng gốc linh dược này đối với tại hạ rất quan trọng, nếu đạo hữu đã nhận ra vậy tại hạ xin trả lại.
- Vậy chuyện Linh Mộng thánh nữ chuẩn bị trở về Nam Hoang, đạo hữu giải thích thế nào ?
- Đó là quyết định của thánh nữ, tuy tại hạ là thiên tài những cũng là đệ tử, chỉ có thể tuân lệnh.
- Lâ·m đ·ạo hữu có biết nguyên nhân tiểu nữ để mọi người ở lại Tây Hương Lâu không ?
Tây Hương Lâu là nơi Lý gia dùng để tiếp khách quý, trong số đám người Lâm Phong thì trừ Linh Mộng và hắn ra những người còn lại hoàn toàn không đủ tư cách ở bên trong.