Chương 498: Thiên Hỏa Sơn
Thiên Hỏa Sơn vừa mở ra được một nữa thời gian thì bên trong Đan thành lại xuất hiện một vài tin đồn làm xôn xao dư luận.
Vài vị trưởng lão của Lý gia đột nhiên từ chức ở Đan Hội, từ đó trở đi gần như không ai thấy bọn họ xuất hiện cũng không ai nhắc lại chuyện này.
Cách Đan thành vài trăm dặm, giữa Sa Nguyên rộng lớn, vài trăm tu sĩ đang giao chiến quyết liệt, một bên là tam đại gia tộc và Hỏa Dương thánh cung, bên còn lại là một đám hắc y nhân.
Linh quang liên tục lóe sáng, mỗi kiện pháp bảo tỏa ra uy lực to lớn công kích về phía đối thủ, đại địa chấn động, Sa Nguyên hỗn loạn.
Trận chiến diễn ra liên tục trong một ngày một đêm, cuối cùng đám hắc y nhân thua trận bỏ chạy, nhân số chỉ còn hơn một nữa lúc đầu.
Hỏa Dương thánh chủ Kim Thừa Phong đứng trên một đầu kim sắc cự ưng, khí thế tôn giả đỉnh cấp bao trùm cả thiên địa, ánh mắt nhìn theo bóng dáng đám hắc y nhân dần biến mất giữa Sa Nguyên.
Một vị trưởng lão nhịn không được hỏi.
- Thánh chủ, không đuổi theo sao ?
- Không cần.
Hai bên giao chiến trong thời gian dài, tuy Ma giáo bại trận nhưng thực lực của thánh cung và tam đại tộc cũng bị hao tổn.
Lần này Ma giáo muốn lợi dụng cơ hội tiến vào Thiên Hỏa Sơn để tiêu diệt Lý Nguyệt Thần, sau đó liên kết với một số trưởng lão Lý gia đưa Lý Mộng Kỳ lên nắm quyền từ đó xâm nhập Đan thành.
- Ma giáo vì kế hoạch lần này đã thiệt hại nghiêm trọng, có lẽ Tây Hoang sẽ có được một thời gian yên bình.
Ba ngày trôi qua, bên cạnh vách núi của Thiên Hỏa Sơn, Lâm Phong ngồi dưới gốc đại thụ, ánh mắt nhìn hộp ngọc trong tay.
- Cuối cùng cũng tìm được một gốc linh dược vừa ý.
Bên trong hộp ngọc là một gốc linh thảo dài khoảng nữa thước, thân cây trong suốt như ngọc thạch, lá cây uốn lượng như tiểu xà, nổi bật là bộ rễ cây tỏa ra cửu sắc linh quang lấp lánh.
Gốc linh dược này gọi là hỏa ngọc cửu linh thảo, cấp độ đã đạt đến thiên dược là một trong những loại linh dược chữa thương đứng đầu đại lục.
Ngoài công dụng chữa thương thì gốc linh dược này còn có khả năng giải độc, lỡ không lấy được thánh dược thì có thể dùng thứ này thay thế, dù biết hiệu quả không nhiều.
- Thử hỏi thiên hạ này có mấy ai tốt như lão tử.
Ánh mắt Lâm Phong nhìn về phía đỉnh của Thiên Hỏa Sơn, bên trên vẫn là hỏa vụ lượn lờ, hoàn toàn không thấy được bóng dáng của đỉnh núi.
Theo như kế hoạch thì bây giờ Lâm Phong phải ở đỉnh núi chuẩn bị thu lấy thánh dược nhưng càng lên cao hỏa vụ càng nồng đậm, thần thức của hắn cũng bị ảnh hưởng, tốc độ liên tục giảm xuống.
Một canh giờ trôi qua, Lâm Phong vẫn cần cù l·ên đ·ỉnh, đột nhiên hắn cảm giác được một luồn hỏa khí thổi tới, thần thức đảo qua vài lần, vẻ mặt ẩn hiện hưng phấn.
Phía trước hắn không còn là sơn lâm mà dần chuyển thành cự thạch, mỗi khối đá đều có màu đen xám tỏa ra nhiệt khí nóng bỏng.
Tuy Thiên Hỏa Sơn đã bị cường giả Tây Hoang phong bế nhưng nhiệt độ ở đỉnh núi vẫn rất cao, linh dược không thể sinh trưởng cho nên nơi này chỉ toàn là hỏa thạch.
Lâm Phong đi thêm một lúc, cơ thể của hắn như bước vào một cái lò lửa to lớn, dù đã vận linh lực hộ thể cũng không ngăn được hỏa khí thiêu đốt.
- Nóng dữ.
Lâm Phong lấy ra một cái ngọc bài cầm trong tay, đây là một trong những thứ hắn đã chuẩn bị để ngăn chặn hỏa khí.
Linh lực vừa truyền vào bên trong ngọc bài, linh quang rực sáng, hàn khí bao phủ toàn bộ cơ thể Lâm Phong, cảm giác nóng như lửa đốt dần biến mất.
Càng tiến gần về phía đỉnh núi cảm giác nóng bỏng lại dần xuất hiện, Lâm Phong vừa đi dược vài dặm thì linh lực bên trong cơ thể chỉ còn được một nữa, hắn lập tức lấy ra một viên đan dược ngậm trong miệng, đợi cho linh lực sắp hết sẽ nuốt vào.
- ẦM… ẦM…
Lâm Phong đang bước đi thì nghe được thanh âm từ phía trước truyền đến, hắn lập tức đi về nơi phát ra tiếng động.
Sau khi đi được vài dặm đường, Lâm Phong đột nhiên dừng lại, không phải vì linh lực cạn kiệt mà là vì phía trước đã không thể đi.
- Cuối cùng cũng đến nơi.
Trước mặt Lâm Phong là một cái hồ lớn, đường kính lên đến vài dặm, bên trong hồ giống như một cái chảo lửa khổng lồ tràn đầy dung nham sôi sục.
Giữa hồ có một gốc hồng liên cao khoảng vài thước, toàn thân tỏa ra linh quang mờ ảo, liên hoa nở rộ, mỗi cánh trong suốt như thủy tinh, lung linh rực rỡ.
Bên trong liên đài có mười hai đóm lửa nhỏ đang nhảy múa, bọn chúng chính là liên tử, tuy kích thước mỗi hạt chỉ như đầu ngón tay nhưng đều có giá trị liên thành, tuyệt đối không thua kém thánh quả.
Lâm Phong đứng cách hồ cả dặm, đây chính là phạm vi cực hạn mà hắn có thể tiếp cận địa mẫu thành liên.
Tuy dung nham trong hồ vô cùng lợi hại nhưng cũng không thể làm khó đám lão đầu Tây Hoang, địa mẫu thánh liên có thể tồn tại đến bây giờ mà không bị hái đi là vì linh tính của nó.
Địa mẫu thánh liên vô cùng n·hạy c·ảm với khí tức của tu sĩ, chỉ cần xuất hiện một ít linh lực dao động thì thánh liên sẽ lập tức trốn vào dung nham.
Bên dưới hồ dung nham chính là thiên địa hỏa mạch, dù là tôn giả cũng không dám tùy tiện tiến vào, từng có người đề nghị dùng trận pháp mạnh mẽ thu lấy thánh dược nhưng lại sợ ảnh hưởng đến hỏa mạch.
Lỡ như hỏa mạch xảy ra vấn đề thì dù có lấy được thánh dược cũng không thể bù đắp được thiệt hại.
Sau bao nhiêu năm nghiên cứu vẫn không tìm được phương pháp lấy được thánh dược, chuyện này dần chìm vào quên lãng, không có mấy người quan tâm.
Vì vậy mà xung quanh hỏa hồ cũng không có trận pháp phòng hộ cho nên Lâm Phong đỡ phải tốn thêm sức lực, có thể toàn tâm thi triển thủ đoạn đoạt lấy thánh dược.
Lâm Phong lấy ra một tờ pháp chỉ kích hoạt, hỏa quang lóe lên, cơ thể hắn bị một đạo hỏa ảnh bao trùm.
- Lão đầu nhất định phải phụ hộ cho ta đó.
Trong tay Lâm Phong là một tờ địa cấp linh chỉ, nhìn qua không có gì khác thường nhưng hắn có thể đảm bảo trong thiên hạ tuyệt đối không thể tìm ra được tờ thứ hai.
Loại pháp văn được vẽ trên pháp chỉ thuộc về một loại ngụy linh văn do chính lão đầu sáng tạo, sở dĩ gọi là ngụy linh văn vì thứ này không dùng máu của yêu thú để luyện chế mà là dùng thánh dịch của vô cực thánh thụ.
Theo lời của lão đầu thì địa mẫu thánh liên và vô cực thánh thụ đều là thánh dược, bọn chúng miễn cưỡng có thể xem là đồng loại.
Khí tức của thánh dược tuy không giống nhau nhưng về bản chất là tương đồng nên lão đầu đã nghĩ ra ý tưởng dùng khí tức của vô cực thánh thụ để che giấu khí tức của Lâm Phong.
Lâm Phong lấy ra một viên phi ưng đan nuốt vào sau đó kích hoạt thông thiên lệnh, chân hắn dẫm nhẹ xuống khối cự thạch bên dưới, cơ thể lăng không bay về phía hỏa hồ.
Phía trước vẫn là huyết vụ nồng đậm cùng với thanh âm sôi sục của dung nham làm cho Lâm Phong có chút rợn người nhưng khi nghĩ tới lời nói của Linh Mộng, vẻ mặt của hắn lại tràn đầy kiên định.
- Chỉ cần ngươi lấy được thánh dược thì ta không chỉ trả linh thạch mà toàn bộ ân oán trước đây giữa ta và ngươi sẽ hoàn toàn xóa bỏ.
Đó là những lời mà Linh Mộng đã nói trước khi Lâm Phong bước vào Thiên Hỏa Sơn, ánh mắt của yêu nữ nhìn hắn lúc đó rất khác lạ, không phải là ánh mắt khinh bỉ như bình thường mà là một ánh mắt chờ mong cùng với một chút khẩn cầu.