Chương 424: Tây tiến
Trong lúc hai bên sắp v·a c·hạm Lâm Phong cảm giác bộ bạch cốt này thật sự tồn tại chứ không phải là ảo cảnh của trận pháp.
Hắn thử bước qua bên trái, bộ bạch cốt lập tức làm theo, hắn lùi lại phía sau, bộ bạch cốt cũng lùi bước.
Lâm Phong lấy ra một thanh đại đao cầm trên tay, xem ra chỉ có thể chiến một trận.
Bộ bạch cốt giơ tay lên, một thanh đại đao xuất hiện, hình dáng y đúc đại đao của Lâm Phong.
- Ăn một đao của lão tử.
Đại đao chém tới, đao khí phá không bay đi.
- ẦM…
Khói bụi tan biến, bạch cốt vẫn đứng im, hoàn toàn không chút tổn hại.
Lâm Phong nhíu mày, vẻ mặt nghiêm túc, khi hắn vừa động thủ thì nhìn thấy bộ bạch cốt cũng vun đao, hơn nữa còn chém ra đao khí tương tự như hắn.
- Lão tử không tin tà, ăn thêm một đao của lão tử.
Lần này Lâm Phong thi triển phá tam đao, uy lực và tốc độ đao khí tăng lên gấp mấy lần.
- ẦM…
Bộ bạch cốt vẫn đứng đó, bộ dáng vẫn ngon lành.
Lâm Phong thu lại đại đao, hắn lấy ra Đồ Long Đao cầm trên tay, khí tức linh giả b·ạo đ·ộng, long uy ẩn hiện.
- Đậu xanh.
Nhưng hắn chưa kịp xuất thủ thì nhìn thấy bạch cốt cũng lấy ra một thanh hoàng kim đại đao, hình dáng không khác gì Đồ Long Đao.
Lâm Phong lại thu đao, hắn lấy vài vài viên bạo đơn, kết quả vẫn không thay đổi, chỉ cần thứ hắn có thì đối phương cũng có.
- Thú vị, đáng tiếc lão tử không có thời gian chơi với ngươi.
Hắn lấy ra cốt đao cầm trên tay sau đó bước tới bên cạnh bộ bạch cốt.
- Tạm biệt.
Lâm Phong dùng đại đao chạm vào bạch cốt, đối phương cũng làm tương tự chỉ là kết quả hoàn toàn khác biệt.
Lần này Lâm Phong bình yên vô sự còn bộ bạch cốt thì dần tan biến.
Bạch cốt biến mất, không gian tiếp tục thay đổi, sương trắng lại xuất hiện.
Lâm Phong đi thêm một lúc thì thoát khỏi đám sương trắng, phía trước hiện ra một cái cung điện, bên ngoài hơi tàn tạ gần như sắp trở thành phế tích.
Trước cửa cung điện có mười mấy người đang đứng, có già có trẻ, y phục không đồng nhất, có lẽ không cùng một thế lực.
Ánh mắt Lâm Phong đảo qua vài lần cuối cùng dừng lại trên người một hồng y nữ tử, hắn hướng về phía nàng đi đến.
Trong số đám người đứng trước cung điện có vài thanh niên nhìn thấy Lâm Phong muốn tiếp cận mỹ nữ liền cười lạnh.
Lúc nãy có một tên trêu chọc nàng kết quả là b·ị đ·ánh bay, nếu không có cường giả ngăn cản không chừng đã bị đ·ánh c·hết.
Lâm Phong vừa bước tới thì nghe được giọng nói mỉa mai của yêu nữ.
- Ngươi tới chậm.
- Thì sao ?
- Không ngờ chỉ một trận pháp đơn giản lại cầm chân được thiên tài trận đạo.
Hắn mặt kệ yêu nữ, ánh mắt quan sát tòa cung điện tàn tạ phía trước, cửa lớn đã đổ nát, không phải do bị phá mà là vì nơi này đã tồn tại quá lâu.
- Kỳ lạ.
Lâm Phong nhìn đám người gần đó, vẻ mặt mờ mịt, nơi này không có trận pháp, đại môn đã mở sẵn, sao đám người này lại không vào ?
- Đi thôi.
Linh Mộng vừa dứt lời liền bước về phía cung điện, nếu không phải đợi Lâm Phong thì nàng đã tiến vào từ lâu.
Lâm Phong nhìn yêu nữ bước đi liền đuổi theo.
- Đợi chút.
- Ngươi sợ ?
- Ta chưa ngán ai bao giờ.
- Thật ?
Lâm Phong nhìn hỏa ảnh ẩn hiện trên người yêu nữ thì biết nàng sắp rơi vào trạng thái chiến đấu, hắn liền chỉ đám người gần đó.
- Người không thấy lạ sao, tại sao bọn họ chỉ đứng bên ngoài mà không vào ?
- Liên quan gì đến ta.
- Nhất định là bên trong cung điện có nguy hiểm.
Linh Mộng ném cho hắn một ánh mắt xem thường.
- Người sợ thì cứ đứng ở bên ngoài.
Nàng nói xong thì bước đi, Lâm Phong đuổi theo, ánh mắt hắn nhìn đám người gần đó vẫn bất động, hình như không có ý muốn ngăn cản, xem ra bên trong thật sự có vấn đề.
Sau khi đám người Lâm Phong tiến vào cung điện, một lão đầu đứng bên ngoài nhịn không được hỏi.
- Các ngươi không đuổi theo thật sao ?
- Lão muốn thì cứ đi, bọn ta không ngăn cản.
- Lỡ bọn họ xông vào nơi đó thì sao ?
- Lão nghĩ một tên tôn giả có thể vượt qua ?
Lần trước bọn họ tiến vào nơi này có hai vị tôn giả và mười mấy tên vương giả vẫn bị chặn lại.
Lúc đó không nhờ hai vị tôn giả ra sức bảo vệ thì có lẽ mười mấy tên vương giả đã m·ất m·ạng.
Bên trong cung điện tan nát không thua gì bên ngoài, gần như không có chỗ nào còn nguyên, một vài nơi có dấu vết bị đào móc.
- Hình như đã có người tiến vào nơi này.
Sau khi quan sát một lúc, Lâm Phong cảm giác có chút thất vọng, nếu đã có người tiến vào trước thì bảo vật nơi này có lẽ đã không còn.
- Không hẳn.
Giọng nói của lão đầu đột nhiên truyền đến.
- Nếu nơi này không có bảo vật thì đám người ngoài kia đã sớm rời đi.
- Lão còn sống hả ?
- Tiểu tử ngươi có ý gì ?
- Không có gì, chỉ là đang quan tâm lão thôi.
Ba người Lâm Phong tìm một lúc vẫn không thấy thứ gì đáng giá, xem ra bảo vật bên ngoài đã bị lấy hết, bây giờ chỉ có thể tiến vào bên trong.
Vừa đi được một lúc, Lâm Phong để ý một căn phòng đã bị phá hỏng.
- Nơi này từng được bố trí trận pháp.
Từ vết tích để lại có thể đoán được là một cái tụ linh trận cỡ nhỏ, vấn đề là cái trận pháp này chỉ vừa bị phá trong thời gian gần đây.
Hà Thanh trưởng lão nhíu mày.
- Xem ra thật sự đã có người đến trước.
Ánh mắt Linh Mộng lạnh dần, trong lòng xuất hiện một cảm giác không tốt, hi vọng là giải dược của sư phụ vẫn chưa bị lấy đi.
Đám người tiếp tục tiến sâu vào cung điện, trên đường đi bọn họ gặp phải không ít cấm chế bị phá giải, một số đạt đến thiên cấp.
Lâm Phong nhìn mà tiết hùi hụi, phải hắn đến sớm một chút không chừng đã kiếm được vài kiện thiên cấp bảo vật.
Giọng nói lão đầu lại truyền đến.
- Tiểu tử đi bên phải.
- Lão phát hiện được thứ gì hả ?
- Đến đó rồi biết.
Dựa vào cách bố trí bên trong cung điện, lão đầu đoán nơi đây có thể ẩn chứa một cái mê trận, nếu là thời điểm cung điện vẫn còn hoàn chỉnh thì ngay cả vương giả cũng bị vây khốn.
Lâm Phong đi theo chỉ dẫn của lão đầu tiến vào bên trong một căn phòng, nơi này cũng giống như mấy căn phòng khác đã sớm bị càn quét.
Ánh mắt hắn nhìn về phía giữa căn phòng, nơi đó có một cái thông đạo dẫn xuống bên dưới lòng đất.
- Không ngờ còn có địa đạo, có nên tiến vào không ?
- Nói nhảm.
Linh Mộng lạnh lùng liếc hắn một cái, đã đi đến nơi này rồi có thể không tiến vào sao.
Hà Thanh trưởng lão đi đầu, tiếp theo là Linh Mộng, Lâm Phong lủi thủi đi phía sau, vừa bước tới cửa động hắn lén lấy ra một cái ma trận ném vào một gốc của căn phòng.