Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Thiên La

Chương 422: Tây tiến




Chương 422: Tây tiến

Đêm đến, tinh không tĩnh mịch, Hoang Nguyên u ám, trước cổng Hạ thành chỉ có lác đát vài người qua lại.

Lâm Phong đứng trước cổng thành, ánh mắt liếc nhìn tứ phía.

- Đi.

Đột nhiên thanh âm từ đâu truyền đến dọa hắn hết hồn, vừa xoay người liền gặp ánh mắt kinh bỉ của yêu nữ.

- Ngươi đến khi nào ?

- Không cần nhiều lời.

Linh Mộng dứt lời liền rời đi, bên cạnh nàng còn có một lão đầu, Lâm Phong nhận ra lão là một trong số cường giả thánh cung ầm thầm phái đi bảo vệ.

Lý lão đầu sẽ không đi cùng với bọn hắn, lão sẽ ở lại bảo vệ đám người Hàn Băng, sẵn tiện thông báo chuyện hắn và yêu nữ lén rời đi.

Qủy Cốc cách Hạ thành hơn trăm dặm, với tốc độ của thiên ảnh ma điêu thì chỉ cần vài canh giờ là tới nơi.

Trên đường đi, Lâm Phong tìm cớ trò chuyện với vị cường giả thánh cung, nhờ đó mà hắn biết được lão đầu này chính là một cao thủ hàng thật.

Lão đầu gọi là Hà Thanh, thất trưởng lão của Chiến cung, tu vi tôn giả sơ kỳ, thời niên thiếu từng tung hoành khắp Nam Hoang, giao chiến hơn ngàn trận, thật bại chỉ đếm trên đầu ngón tay.

- Tiền bối quá lợi hại.

Lâm Phong dùng ánh mắt sùng bái nhìn Hà lão đầu, loại cường giả như thế này có thêm ôm được bao nhiêu thì ôm bấy nhiêu.

- Hừ.

Linh Mộng liếc nhìn tên nam nhân bên cạnh, ánh mắt hiện rõ xem thường, đúng là một tên nịnh hót.

Thiên ảnh ma điêu bay thêm một lúc đột nhiên dừng lại, phía trước xuất hiện một sơn mạch chắn ngang.

Lâm Phong lấy ra một tờ địa đồ quan sát, hắn chỉ về phía ngọn cự sơn thứ ba.

- Qủy Cốc nằm ở chỗ đó.

Cả ba người cùng tiến về phía sơn cốc, thiên ảnh ma điêu được Lâm Phong thu lại.

Nếu đúng như lão đầu dự đoán Qủy Cốc có liên quan đến Thi tông thì nơi này nhất định xuất hiện thi âm, yêu thú nghe được loại âm thanh này có thể sẽ trở nên điên dại.



Càng đến gần cự sơn, Lâm Phong càng cảm thấy nơi này có vấn đề, xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, ngoài trừ tiếng gió gào thét thì chỉ còn bóng đêm u ám và một mùi vị h·ôi t·hối.

- Xoát…

Đột nhiên một bóng đen từ bên trên đại thụ phóng tới, Linh Mộng liền giơ tay đập một cái, hỏa ảnh lóe lên, bóng đen b·ị đ·ánh nằm bất động trên đất.

Lâm Phong tiến lại gần quan sát, vẻ mặt thoáng kinh ngạc.

- Thì ra là một con yêu hầu.

Đầu yêu hầu này chỉ vừa bước vào huyền cấp dù là hắn cũng có thể nhẹ nhàn đập c·hết, vấn đề là trên người yêu hầu toàn là thương tích, sinh cơ mỏng manh.

Từ hình dáng của những v·ết t·hương cho thấy không phải Linh Mộng ra tay mà là do yêu hầu đại chiến cùng với yêu thú khác để lại.

- Đúng là một phần tử hiếu chiến.

- Là bán thi.

Giọng nói của lão đầu đột nhiên truyền đến.

- Xem ra nơi này thật sự có dấu vết của Thi tông.

- Lão đầu, bán thi là cái gì ?

- Có thể xem là một nữa thi binh.

Tu sĩ trúng phải thi độc sẽ trở thành thi binh, trường hợp thi độc không đủ hoặc không bị khống chế thì tu sĩ sẽ rơi vào trạng thái bán thi.

Lúc đó cơ thể tu sĩ sẽ dần bị thi hóa nhưng vẫn còn giữ lại một bộ phận ý thức và bản năng chiến đấu

Tương truyền tu sĩ Thi tông đều là bán thi, cơ thể của bọn họ vừa có sức chiến đấu như thi binh vừa có thể sử dụng vũ kĩ.

Linh Mộng nhìn Lâm Phong vẫn còn quan sát yêu hầu, vẻ mặt thiếu kiên nhẫn.

- Ngươi muốn nhìn đến bao giờ ?

- Đây là bán thi.

- Chẳng lẽ có liên quan đến Thi tông ?



- Không sai.

Hắn mang những lời lão đầu vừa nói phổ cập cho yêu nữ, nơi này nhất định có liên quan đến Thi tông.

Linh Mộng vừa nghe, ánh mắt thoáng kích động, nếu nơi này thật sự có di tích của Thi tông thì độc của sư phụ nàng sẽ có cơ hội chữa khỏi.

- Đi.

Đoạn đường tiếp theo tương đối tĩnh lặng, khi ba người bước đến địa phận của Qủy cốc chỉ bị vài đầu yêu thú t·ấn c·ông.

Theo lời lão đầu thì yêu thú một khi bị nhiễm thi khí sẽ trở nên thị sát, bọn chúng liên tục t·ấn c·ông đồng loại để thôn phệ thi khí của đối thủ, từ đó nâng cao cấp độ.

Cho nên trên đường đi chỉ gặp được vài loại yêu thú cũng là chuyện bình thường.

- Đến rồi.

Ba người đi đến trước một hẻm núi thì dừng lại, nơi này u ám lạ thường, bên trong còn thỉnh thoảng truyền ra thanh âm kỳ quái như tiếng kêu thảm thiết.

Lâm Phong đột nhiên cảm giác linh hồn ẩn hiện hưng phấn, hắn có xúc động muốn tiến lên khiêu kích yêu nữ.

- Chẳng lẽ là thi khí ?

Hắn lấy ra một viên đan dược nuốt vào, cảm giác bất thường lập tức tiêu tan.

Linh Mộng nhíu mày.

- Ngươi làm gì vậy ?

- Uống thuốc.

Lâm Phong nhìn thấy hỏa ảnh trên người Linh Mộng ẩn hiện liền lấy ra một bình đan dược đưa cho nàng.

- Thứ này là hóa thi đan, có thể tạm thời khống chế thi khí.

Đúng lúc này bên trong sơn cốc phát ra tiếng động, một đám người xuất hiện, mỗi tên đều mang theo binh khí.

Tên cầm đầu dùng đại đao chỉ về phía Lâm Phong.

- Nơi này tạm thời do Thiết Lang bang quản lý, không muốn c·hết thì cút mau.



- Đại ca, có mỹ nữ.

Tên tiểu đệ vừa nhìn thấy Linh Mộng, hai mắt tỏa sáng, đã lâu rồi bọn họ chưa nhìn thấy nữ nhân có dáng người quyến rũ như vậy.

Ánh mắt tên cầm đầu liên tục quét qua người Linh Mộng, tuy không nhìn rõ gương mặt nhưng chỉ cần dáng người cũng đủ làm máu huyết của hắn sôi sục.

- Hai ngươi có thể cút, nữ nhân này ở lại.

- Muốn c·hết.

Linh Mộng vừa dứt lời, chỉ thấy hỏa ảnh lóe lên, đám người đối diện đều b·ị đ·ánh bay vào bên trong sơn cốc.

Linh Mộng dẫn đầu tiến vào, Lâm Phong lặng lẽ theo phía sau, đi được vài trượng thì hắn nhìn thấy đám người lúc nãy nằm la liệt trên mặt đất, không rõ sống c·hết, ánh mắt vẫn hoang mang không hiểu chuyện gì xảy ra.

- Đúng là yêu nữ, ra tay đủ tàn nhẫn.

Càng đi sâu vào sơn cốc, không gian càng mở rộng nhưng ánh sáng lại yếu đi, tầm nhìn hạn chế.

Phía trước đột nhiên xuất hiện một đám sương trắng che kín đường đi.

Đám người Lâm Phong lập tức dừng lại, ánh mắt nhìn về phía một gốc đại thụ bên cạnh sương trắng, nơi đó có vài chục người đang tụ tập.

Phía trên đỉnh đầu của bọn họ có một khối ngọc tỏa ra lam sắc liên tục xoay tròn.

- Định tâm ngọc, đồ tốt.

Đinh tâm ngọc có thể trợ giúp tu sĩ định tâm, ngăn cản tà vật xâm lấn thần hồn, chỉ cần một khối nhỏ cũng có giá mấy vạn trung phẩm linh thạch.

Linh Mộng nhìn thấy vẻ mặt tham tài của tên nam nhân bên cạnh, nàng hừ lạnh.

- Ngươi chán sống rồi sao ?

- Đừng có nói lung tung, ta còn rất yêu đời.

Lâm Phong mỉm cười, vẻ mặt nghiêm túc, trong số đám người gần đó có một lão đầu ẩn hiện khí tức cường đại không thua kém Hà Thanh trưởng lão.

Ba người chỉ đứng bên ngoài nhìn đám sương trắng phía trước, lúc sau Hà Thanh trưởng lão trầm giọng.

- Lão phu cảm giác bên trong đám sương này ẩn chứa sát cơ.

- Tiền bối cao minh.

Lâm Phong gật đầu, hắn cũng có một cảm giác nguy hiểm, tuy không biết là thứ gì nhưng chắc chắn rất nguy hiểm.