Chương 421: Tây tiến
Lâm Phong nghe lão đầu nói, vẻ mặt tràn đầy hứng thú.
- Trên đây có ghi thanh đao này được tìm thấy ở Qủy Cốc, có khi nào nơi này từng là hang ổ của Thi tông không ?
- Cũng có thể.
Đợi sau khi buổi đấu giá kết thúc Lâm Phong phải đi điều tra Qủy Cốc một chuyến, nếu nơi này thật sự có di tích của Thi tông không chừng sẽ tìm được giải dược cho thánh mẫu.
Một khi tìm được giải dược thì hắn cũng không cần mạo hiểm đánh chủ ý tới thánh dược.
Nữa giờ trôi qua, đại hội đấu giá chính thức bắt đầu, vật phẩm đầu tiên được mang lên là một bình đan dược.
- Phá vương đan, giá khởi điểm hai vạn trung phẩm linh thạch.
Phá vương đan có thể giúp tu sĩ tăng thêm ba phần cơ hội phá bỏ bình cảnh tiến vào vương giả, mỗi tu sĩ chỉ có thể dùng tối đa một viên.
Lâm Phong chỉ nhìn qua rồi thôi, có lão đầu trợ giúp thì chuyện hắn đột phá chỉ là vấn đề thời gian.
Sau một hồi ra giá, phá vương đan được một lão đầu bỏ ra bảy vạn trung phẩm linh thạch đoạt lấy.
Những vật phẩm tiếp theo lần lượt được mang lên, Lâm Phong chỉ ngồi một chỗ nhìn hoàn toàn không có ý định ra giá.
Ngược lại Phi Dao hoạt động rất sôi nổi, vị sư tỷ này liên tục hò hét nhưng không bao giờ lấy được vật phẩm, rõ ràng là muốn phá giá.
Thật ra Lãnh Phi Dao cũng muốn lấy vật phẩm nhưng linh thạch trong người nàng chỉ đủ kêu giá một hai lần.
Hàn Băng nhìn vẻ mặt ủy khuất của tiểu muội không nhịn được mà ra tay giúp đỡ, cuối cùng Phi Dao cũng lấy được một đôi bao tay dùng để gia tăng linh lực trong lúc luyện đan.
Hai giờ trôi qua, một nữ tử mang theo bạch sắc linh quả lên sàn đấu.
- Cốt quả, giá khởi điểm mười vạn trung phẩm linh thạch.
- Mười một vạn.
- Mười hai vạn.
- Mười lăm vạn...
- Hai mươi vạn.
Sau một hồi đấu giá, Lâm Phong dùng bốn mươi vạn trung phẩm linh thạch đoạt lấy cốt quả.
Lãnh Phi Dao ngồi bên cạnh dùng ánh mắt ngưỡng một nhìn Lâm Phong, cùng là đan sư nhưng túi tiền của nàng lại nhỏ hơn tên sư đệ này không biết bao nhiêu lần.
Lâm Phong thu được cốt quả, vẻ mặt tràn đầy đắt ý, thật ra hắn chỉ bỏ ra một nữa linh thạch, số còn lại là yêu nữ góp vào.
Nguyên nhân là khi thiên ảnh ma điêu đột phá, tốc độ sẽ tăng nhanh, thời gian đến Tây Hoang cũng được rút ngắn.
Lúc đó Lâm Phong sẽ có thêm thời gian tu luyện, tìm hiểu đối thủ, gia tăng cơ hội tiến vào Thiên Hỏa Sơn, hi vọng lấy được địa hỏa thánh liên cũng tăng lên.
Vừa lấy được cốt quả, Lâm Phong xoay người rời đi, nơi này đã không còn chuyện của hắn.
Lâm Phong đi tìm lão quản lý hỏi mua một tấm địa đồ liên quan đến Qủy Cốc, thật không ngờ lại dễ dàng tìm được.
Phần lớn lãnh thổ bên trong Loạn Vực Chi Địa đều có chủ nhưng vẫn có một vài nơi ngoại lệ, những nơi này nếu không phải bị yêu thú hùng mạnh c·hiếm đ·óng thì cũng là hiểm địa.
Qủy Cốc là một nơi vô chủ, nơi đây không chỉ có địa hình hiểm trở mà còn có cả yêu thú thị sát.
Nghe nói bên trong Qủy Cốc thường truyền ra tiếng gào thét thê thảm, có vài tu sĩ sau khi nghe thấy tiếng gào thét đột nhiên trở nên điên loạn, liên tục t·ấn c·ông những người xung quanh.
- Thứ đó có thể là thi âm.
- Thi thể cũng biết nói chuyện ?
- Một số thi binh cao cấp còn có thể sử dụng vũ kỹ.
- Lợi hại như vậy sao ?
Đại lục tồn tại không biết bao nhiêu năm tháng, số lượng cường giả nằm xuống tuyệt đối không ít, nếu một ngày tất cả bọn họ đột nhiên sống lại…
Vừa nghĩ đến đây Lâm Phong đã cảm thấy lạnh người.
- Lão đầu có khi nào bên trong Qủy Cốc là tàn dư của Thi tông không ?
- Không biết.
- Vậy có nên đi đến đó không ?
- Tùy ngươi.
Lão đầu im lặng một lúc rồi nói.
- Nếu tiểu tử ngươi muốn đi thì phải chuẩn bị cho thật tốt.
- Cần chuẩn bị thứ gì ?
- Linh thạch.
Lâm Phong suy nghĩ một lúc, ánh mắt dần trở nên kiên định, lỡ như bên trong Qủy Cốc có giải dược của thi độc thì có bao nhiêu nguy hiểm cũng đáng giá.
Cái giá đầu tiên phải trả tất nhiên là linh thạch, chưa tới nữa canh giờ mà hơn hai vạn trung phẩm linh thạch của hắn đã ra đi.
Đêm đến, Linh Mộng đúng giờ xuất hiện, ánh mắt nàng lạnh lùng nhìn tên nam nhân trước mặt, hôm nay hắn dám giở trò thì nàng sẽ động thủ.
Lâm Phong nhìn vẻ mặt tràn đầy sát khí của yêu nữ, bộ dáng vẫn như thường chỉ có âm mưu là biến mất.
- Ta có chuyện muốn thương lượng với ngươi.
- Nói.
- Liên quan đến thi độc.
Linh Mộng vừa nghe đến hai chữ thi độc liền nhíu mày, đây chính là tâm bệnh của nàng.
Lâm Phong cũng không vòng vo, hắn mang chuyện Qủy Cốc kể hết cho yêu nữ, đặt biệt nhấn mạnh nơi đó có thể có giải dược của thi độc, những chuyện nguy hiểm tạm thời bỏ qua.
Linh Mộng nhìn vẻ mặt tên đối diện không giống như đang đùa giỡn với nàng, nội tậm ẩn hiện kích động.
Nếu có thể tìm được giải dược thì nàng không cần phải đi lấy thánh dược, cũng không cần đắt tội đám người Tây Hoang.
- Ngươi chắc chắn ?
- Không.
Lâm Phong lắc đầu, trên đời này không có chuyện gì là tuyệt đối.
- Tuy ta không dám chắc bên trong có giải dược nhưng vì thánh mẫu đại nhân, ta sẵn sàng mạo hiểm.
- Hừ.
Linh Mộng nhìn vẻ mặt tràn đầy chính khí của Lâm Phong chỉ muốn đi tới đập cho một cái, rõ ràng tên khốn này đang cố ý khiêu khích nàng.
Một tên đệ tử bình thường lại dám xông vào chỗ hiểm tìm giải dược, nàng là đệ tử chân truyền của thánh mẫu có thể không đi được sao.
Hai người thượng lượng một lúc quyết định hôm sau sẽ khởi hành đến Hạ thành, đó là một thành trì cách Qủy Cốc chỉ hơn trăm dặm.
Lâm Phong nhìn yêu nữ rời đi liền lên tiếng.
- Lần này chỉ ta và ngươi đi là đủ rồi, không cần đển người khác biết.
Linh Mộng khẽ mỉm cười.
- Ngươi lo bọn họ sẽ gặp nguy hiểm ?
- Chẳng lẽ ngươi muốn Hàn Băng gặp nguy hiểm ?
- Ta tất nhiên là muốn thấy Hàn Băng gặp chuyện nhưng người khác thì ta không qua tâm.
- Nếu bắt ta chọn giữa giải dược và bọn họ, ngươi nghĩ ta sẽ chọn thứ gì ?
Lâm Phong mỉm cười, nếu nữ nhân của hắn gặp nguy hiểm thì hắn thà không mạo hiểm còn hơn.
Hôm sau, đám người Lâm Phong tiếp tục lên đường, một tiêu là Hạ thành.
Trên đường đi, Lãnh Phi Dao liên tục líu lo, nàng bám theo tên sư đệ hỏi nguyên nhân vì sao lại thay đổi kế hoạch.
Một tiêu ban đầu là Tây tiến nhưng Hạ thành lại nằm chếch về phía Bắc, khoảng cách khá xa so với lộ trình.
Lý lão đầu khi nghe Linh Mộng đề nghị cũng có chút kinh ngạc nhưng không hỏi nhiều, nhiệm vụ của lão là hộ tống đám tiểu bối này, chỉ cần an toàn rời khỏi Loạn Vực Chi Địa là được.
Đối với tiểu sư tỷ, Lâm Phong chỉ lắc đầu, chuyện Qủy Cốc không nên để lộ ra ngoài, một khi Hàn Băng biết được nhất định sẽ đi theo.
Nhờ có danh tiếng Ngũ Hành bang, cả đoạn đường vô cùng thuận lợi, thỉnh thoảng gặp vài nhóm đạo tặc cùng một số yêu thú nhưng bọn chúng còn chưa kịp thể hiện đã bị khí thế của Lý lão đầu dọa chạy.
Năm ngày sau, Lâm Phong thuận lợi đến Hạ thành, hắn và yêu nữ trao đổi vài lần, quyết định nghĩ ngơi một ngày sau đó sẽ bí mật lên đường.