Chương 399: Vô đề
Nam Cung Như Mộng im lặng, nếu Lâm Phong thật sự thành công thì Trường Hà sẽ có thêm hai cái danh ngạch, đây tuyệt đối là đại sự.
- Chuyện này ta cần thương lượng với các vị trưởng lão.
- Không sao, đệ có thể đợi.
Hai người nói thêm vài câu thì Lâm Phong rời đi, trên đường trở về Huân Vũ đột nhiên kéo hắn vào bên trong một cái khách điếm, vấn đề là cả hai chỉ thuê một phòng.
Lâm Phong nhìn nữ tử bên cạnh, vẻ mặt bối rối.
- Đệ biết bây giờ vẫn chưa phải lúc thích hợp nhưng nếu tỷ muốn tiến thêm một bước thì đệ sẽ không từ chối.
- Không được nói lung tung.
Gương mặt xinh đẹp của Huân Vũ thoáng ửng đỏ, ánh mắt nghiêm túc nhìn đối phương.
- Đệ thật sự muốn đến Tây Hoang?
- Đúng vậy.
- Có thể cho ta đi cùng không?
- Chuyện này…
Lâm Phong nhíu mày, tất nhiên là hắn muốn Huân Vũ cùng đi nhưng đường đến Tây Hoang vô cùng hung hiểm, hơn nữa lần này người dẫn đội không phải hắn mà là yêu nữ.
Chuyện thánh mẫu trúng độc vẫn là bí mật, với tính tình của Linh Mộng nhất định sẽ không để người bên ngoài tham gia.
Muốn đưa Huân Vũ đi cùng nhất định phải tìm cách thuyết phục được yêu nữ.
- Cùng lắm thì cho yêu nữ mượn Diệt Phượng vài ngày.
Huân Vũ nhìn vẻ mặt do dự của hắn, nội tâm lo lắng, Tây Hoang không giống với Cửu Huyền mà chỉ cần truyền tống vài lần là tới, lần này xa cách không biết bao giờ mới có cơ hội gặp lại.
Ánh mắt Huân Vũ đột nhiên trở nên ôn nhu, nàng đi tới bên cạnh hắn, khoảng cách cả hai gần như có thể cảm giác được nhịp thở của đối phương.
Ngọc thủ của nàng nhẹ nhàn ôm lấy đại thủ của hắn, giọng nói dịu dàng như mật ngọt.
- Cho ta đi cùng có được không?
- Ừm… được…
Lâm Phong vừa dứt lời, cảm giác mềm mịn trên cách tay biến mất, đến khi hắn tỉnh mộng thì Huân Vũ đã rời đi.
- Thật là thất bại.
Không ngờ một tuyệt thế thiên tài như hắn lại dễ dàng gục ngã như vậy, nếu kiên trì thêm một lúc nói không chừng có cơ hội trở thành nam nhân chân chính.
Lão đầu thở dài.
- Tiểu tử ngươi còn non lắm, gặp phải những chuyện thé này cứ để lão phu giúp ngươi giải quyết.
- Lượn đi cho nước nó trong.
Đại sự không thành, Lâm Phong đành phải trở về, còn tốt là Huân Vũ đã giúp hắn trả tiền phòng nếu không lại tốn thêm mấy khối linh thạch.
Vừa bước vào phòng, Lâm Phong liền nhìn thấy yêu nữ đã ở bên trong, bộ dáng nhàn nhã đọc thư tịch.
- Tìm ta có chuyện gì?
Ánh mắt Linh Mộng vẫn nhìn thư tịch trong tay, giọng nói vô cảm.
- Ta có vài vấn đề muốn hỏi ngươi.
- Không rảnh.
Lâm Phong vẫn chưa quên chuỗi bạo đan liên tục của yêu nữ, đúng là t·hảm h·ọa.
Linh Mộng lấy ra một túi trữ vật ném về phía Lâm Phong.
- Mỗi giờ hai vạn trung phẩm linh thạch.
- Sai lầm lớn nhất trong cuộc đời của ngươi chính là dùng linh thạch để nói chuyện với lão tử.
- Ta cho ngươi một cơ hội để ra giá.
- Bao nhiêu cũng được ?
Lâm Phong vừa dứt lời thì giọng nói của lão đầu truyền đến.
- Tiểu tử ngươi cẩn thận khẩu nghiệp.
Lâm Phong nhìn ánh mắt kinh thường của yêu nữ, huyết mạch sôi sục, vẻ mặt kiên định.
- Lão tử nhất ngôn cửu đỉnh, ngươi đừng có tốn công vô ích.
- Không biết tốt xấu.
Ngọc thủ Linh Mộng vừa giơ lên chợt dừng lại, nàng đã hứa với Hàn Băng không thể tùy tiện ra tay với tên khốn này.
- Hừ.
Ngọc thủ hóa chảo, túi linh thạch trên người Lâm Phong bị nàng thu lại sau đó xoay người rời đi.
- Đợi đã.
Lâm Phong vội đuổi theo.
- Chẳng phải ngươi nói những thứ đã ném đi sẽ không thu lại sao ?
- Thì sao ?
- Sao ngươi không giữ lời ?
- Lời nữ nhân nói cũng tin, ngu ngốc.
Linh Mộng xoay người rời đi, Lâm Phong nhìn theo bóng lưng của nàng, lòng đau như cắt, mười vạn trung phẩm linh thạch cứ như vậy không từ mà biệt.
- Lão đầu, chuyện hôm nay lão cũng có phần, mau trả ta năm vạn linh thạch.
- …
Hôm sau, Lâm Phong vẫn đang đắm chìm trong tu luyện thì bên ngoài phòng truyền đến tiếng hét thất thanh của tiểu sư tỷ cùng với thanh âm đập cửa.
- Tiểu Phong tử, mau ra đây.
- Hàng về.
Lâm Phong lập tức phóng ra mở cửa, vẻ mặt mong chờ nhìn tiểu sư tỷ.
- Sư tỷ tìm đệ có chuyện gì sao ?
- Theo ta.
- Đi đâu ?
- Đi rồi biết.
Phi Dao vừa dứt lời liền kéo Lâm Phong rời đi.
Chuyện là mấy hôm trước Phi Dao có mang một ít linh thạch đi cổ vũ cho Lâm Phong, hôm nay tâm tình của nàng rất tốt nên quyết định dẫn hắn đi ăn mừng.
Lâm Phong ngửi thấy mùi linh thạch, hai mắt rực sáng nhìn tiểu sư tỷ.
- Có thể chia cho tiểu đệ một ít không ?
- Không.
Phi Dao lập tức lắc đầu, nàng chỉ lấy có một nữa số linh thạch, phần còn lại đã đưa cho tỷ tỷ.
- Ngươi đi mà đòi tỷ tỷ.
- Hàn Băng sư tỷ cũng tham gia, sao đệ không biết nhỉ ?
- Không chỉ có tỷ tỷ, ngay cả Huân Vũ tỷ tỷ và Phong chấp sự cũng có phần.
- Nhiều như vậy ?
Lâm Phong cảm thấy buồn bực, không ngờ hai vị lão bà lại dám làm chuyện mờ ám sau lưng hắn, loại linh thạch có nguồn gốc bất chính này nhất định phải tịch thu.
- Chuyện này để sau, trước tiên phải làm đại sự.
Lâm Phong kéo tiểu sư tỷ vào một chỗ vắng người, ánh mắt liếc nhìn xung quanh, nhỏ giọng nói.
- Đồ vật tỷ hứa với đệ đâu ?
- Hứa gì ?
Lãnh Phi Dao chớp mắt, vẻ mặt xinh đẹp ngây thơ vô tội.
- Ta có hứa gì với đệ sao ?
- Tỷ nói sẽ đưa nữ y của Hàn Băng sư tỷ cho đệ.
- Đúng rồi, chút nữa thì quên mất.
Lâm Phong nghe tiểu sư tỷ nói, vẻ mặt tràn đầy chờ mong.
- Mau đưa cho đệ.
- Bây giờ thì chưa được.
- Tại sao ?
- Ta không có thì lấy gì mà đưa cho đệ.
Phi Dao mỉm cười, ánh mắt đắt ý.
- Hình như ta chỉ hứa đưa nữ y của tỷ tỷ cho đệ nhưng không có nói là khi nào sẽ đưa, có đúng không ?
- Chuyện này…
- Đệ yên tâm, đợi khi đệ tổ chức đại thọ sáu mươi, ta sẽ mang đến cho đệ.
Lâm Phong đần mặt, đến lúc đó hắn và băng nữ đã con cháu đầy đàn, muốn lấy bao nhiêu mà không được.
Lão đầu thở dài.
- Thêm một lần đau.
Lãnh Phi Dao nhìn bộ dáng như vừa bị mất linh thạch của tên sư đệ, trong lòng có chút không nỡ, dù sao cũng là nàng không đúng.
- Hôm nay ta bao, đệ muốn ăn gì cũng được.
Lâm Phong miễn cưỡng gật đầu, thiên tài như hắn sao có thể vì một vài thất bại mà nản chí, trời cao không phụ người có lòng, nổ lực cố gắn sẽ thành công.