Chương 384: Đại kế Tây Hoang
Linh Tuyền thánh mẫu nhìn đồ nhi nằm im trên giường, ánh mắt ôn nhu như nước.
- Thiên Hỏa Sơn chỉ còn hơn một năm nữa sẽ mở ra, Linh Mộng vì muốn đoạt được danh ngạch nên đã liều mạng tu luyện.
- Chỉ còn hơn một năm thôi sao ?
Ca này khó rồi, từ Nam Hoang đến Tây Hoang phải mất ít nhất ba tháng đi đường, tính ra thời gian của yêu nữ còn không đến một năm.
Trong vòng một năm luyện thành bát đan gần như là không thể, Lâm Phong nhíu mày, trong đầu chợt nhớ đến một câu cổ ngữ, không trâu bắt chó đi cày.
- Không lẽ tiền bối muốn tiểu bối đến Tây Hoang đoạt lấy danh ngạch ?
- Ta không có ý đó.
Thánh mẫu khẽ lắc đầu.
- Ngươi là tương lai của Cửu Huyền, không thể mạo hiểm.
Đường đến Tây Hoang ẩn chứa vô số nguy hiểm, đến cả tôn giả cũng không thể tự do đi lại.
Dù có an toàn đến nơi thì tính mạng của hắn vẫn bị đe dọa, Tây Hoang tàn long họa hổ, các thế lực đều không thua kém Cửu Huyền, muốn tiêu diệt một tên thiên tài dễ như trở bàn tay.
- Ta muốn ngươi chỉ dạy Linh Mộng luyện đan.
- Dù tiểu bối có dốc toàn lực cũng không thể nắm chắc.
- Ngươi chỉ cần không để tiểu Mộng rơi vào tình cảnh như hôm nay là được.
- Chuyện này…
Ý của thánh mẫu là bát đan dù có thành hay bại cũng không sao, quan trọng là an toàn của Linh Mông.
Lâm Phong suy nghĩ một lúc, ánh mắt trở nên kiên định.
- Đệ tử nguyện vì thánh mẫu đến Tây Hoang lấy thánh dược.
- Trong lòng của ngươi tiểu Mộng đáng sợ đến như vậy sao ?
Linh Tuyền nhíu mày, bà đã nghe qua không ít sự tích của đệ tử, trong số đám n·ạn n·hân của Linh Mộng thì Lâm Phong có thể xem là tốt số.
Lâm Phong lắc đầu.
- Thật ra đệ tử từ lâu đã muốn đến Tây Hoang, đệ tử cả đời theo đuổi đan đạo vô thượng sao có thể để một chút nguy hiểm ngăn cản bước chân.
- Ngươi không s·ợ c·hết.
- Đệ tử một lòng hướng đạo, không màn sinh tử.
Linh Tuyền thánh mẫu khẽ gật đầu.
- Chuyện hôm nay chỉ nói đến đây, ngươi đi đi.
- Đệ tử xin cáo lui.
Bên ngoài căn phòng, Hàn Băng và Phi Dao vẫn đứng đợi, ánh mắt ẩn hiện lo lắng.
- Tỷ tỷ, có khi nào tiểu Phong tử sẽ bị thánh mẫu phạt không ?
- Ta không biết.
Gần nữa canh giờ trôi qua, căn phòng vẫn im lặng làm cho Hàn Băng có chút bất an, đã vài lần nàng muốn xong vào bên trong.
Đúng lúc này cửa phòng mở ra, Lâm Phong xuất hiện, hắn mỉm cười nhìn lão bà.
- Hàn Băng sư tỷ không cần lo lắng, đệ không sao.
- Thật sự không sao ?
Phi Dao kiểm tra vài lần phát hiện tên sư đệ của nàng vẫn bình thường, vẻ mặt tò mò.
- Đệ và thánh mẫu đã nói gì vậy ?
- Trở về rồi nói.
Sau khi đám người Lâm Phong rời đi, Linh Tuyền thánh mẫu bước đến bên cạnh đệ tử, đôi môi xinh đẹp cong lên.
- Còn muốn giả vờ đến khi nào ?
Song nhãn khẽ mở, Linh Mộng bối rối nhìn sư phụ.
- Sư phụ, con…
Từ lúc Lâm Phong bước vào thì Linh Mộng đã thức tỉnh, chỉ là nàng không muốn đối diện với hắn.
Sau khi đoạt được đan thư, nàng lập tức bế quan tu luyện, kết quả vô cùng thảm hại, đan dược không thành lại còn bị hỏa khí công tâm.
Như vậy chẳng khác nào thừa nhận nàng không bằng tên khốn đó, để hắn nhìn thấy bộ dạng lúc này nhất định sẽ bị chê cười.
- Đan thư ta đã xem qua, mỗi câu đều ẩn chứa huyền cơ, không có Lâm Phong trợ giúp thì trong thời gian ngắn không thể luyện thành.
- Đồ nhi không cần tên khốn đó trợ giúp.
- Chuyện đã qua rồi sau vẫn không thể buôn bỏ ?
Linh Tuyền thở dài, bà biết Linh Mộng không chỉ hận Lâm Phong mà còn hận tất cả nam nhân thiên hạ, đó là vì một sai lầm trong quá khứ.
- Thiên địa có âm dương, nhật nguyệt có tròn khuyết, nam nhân trong thiên hạ không phải tất cả đều xấu.
Linh Mộng im lặng, ánh mắt lạnh lùng câm phẫn, nam nhân trong thiên hạ không phải ai cũng xấu nhưng tại sao nam nhân nàng chọn trúng lại chẳng phải loại tốt lành.
Sau khi rời khỏi phủ thánh nữ, Lâm Phong tùy tiện nói vài lời với hai vị sư tỷ rồi trở về Đan cung.
Vừa bước vào phòng, giọng nói của lão đầu truyền đến.
- Tiểu tử ngươi thật sự muốn đến Tây Hoang?
- Thánh cung đối với ta có ân, ta không thể khoanh tay đứng nhìn.
- Thật sao ?
- Sinh ta ra là phụ mẫu nhưng hiểu ta chỉ có tiền bối.
Lão đầu vừa nhìn liền nhận ra tên tiểu tử này lại nói khoác, cho dù Cửu Huyền g·ặp n·ạn chưa chắc hắn đã liều mạng.
Lâm Phong đã hứa cùng Huân Vũ đến Trường Hà, hắn làm gì còn thời gian để chỉ dạy cho yêu nữ.
Nhưng hắn cũng không thể từ chối yêu cầu của thánh mẫu cho nên chỉ còn cách tự mình chạy đến Tây Hoang tìm dược, như vậy yêu nữ cũng không cần liều mạng luyện đan.
Lão đầu mỉm cười.
- Chỉ có nhiêu đó ?
- Hết rồi.
- Chẳng lẽ tiểu tử ngươi không có ý đồ với di tích Đan Minh ?
- Ngay cả chuyện này lão cũng nhìn ra ?
Lâm Phong nhíu mày, trong lòng hoài nghi lão biết đọc tâm thuật, vừa nghe đến Tây Hoang thì thứ đầu tiên hắn nghĩ đến chính là Đan Minh nhưng chưa từng nói qua với lão đầu.
- Lão nói không sai, ta dự tính sau khi lấy được thánh dược sẽ đi tìm di tích Đan Minh.
- Thánh dược là thiên địa chi tử, không dễ lấy được.
- Hành sự tại nhân, thành sự tại thiên.
Lâm Phong chỉ hứa đến Tây Hoang lấy dược, còn lấy được hay không thì hắn không có hứa, chỉ có thể làm hết sức mà thôi.
Sau khi vạch ra tương lai đại kế, một già một trẻ bắt đầu thảo luận, Lâm Phong lấy ra địa đồ cùng với thông tin về các đại thế lực của Tây Hoang đặt lên bàn.
Những thứ này là lúc trước hắn lấy được từ chỗ đám người Trang gia, trong đó có cả thông tin chi tiết về thập đại thiên kiêu.
Sau khi cùng lão đầu bàn luận một ngày một đêm, cuối cùng cả hai đã vẽ ra được con đường sắp tới.
Lâm Phong nhìn tuyến đường được vẽ trên địa đồ, vẻ mặt do dự.
- Lão đầu thật sự phải làm như vậy sao ?
- Trước mắt thì đây là con đường tốt nhất.
Theo kế hoạch, sau khi kết thúc mọi chuyện ở Tây Hoang thì Lâm Phong sẽ không trở về mà tiếp tục hành trình.
Một tiêu tiếp theo là Bắc Hoang, kế tiếp là Đông Hoang, cuối cùng sẽ trở về Nam Hoang, nếu hành trình thuận lợi thì trong vòng hai mươi năm Lâm Phong có thể trở về.
- Trên đời không có bữa tiệt nào không tàn, rời đi là để trở về.
Cửu Huyền thánh cung là một nơi tốt để tu luyện nhưng tài nguyên hạn chế, những thứ có thể lọt vào mắt lão đầu đã không còn bao nhiêu.
Lâm Phong khẽ gật đầu, ánh mắt kiên định, lần này ra đi là để mạnh hơn, đến khi trở về hắn sẽ có đủ thực lực chiến với Ma giáo một trận, không cần phải trốn sau lưng lão bà.
Đệ tử thánh cung muốn rời Nam Hoang nhất định phải có sự cho phép của chấp sự đường.
Lâm Phong vừa chạy tới chủ cung thì giọng nói của lão đầu truyền đến.
- Đừng vào trong, tìm lão thánh chủ chắc ăn hơn.
- Vẫn là tiền bối cao minh.
Bây giờ hắn là đệ nhất thiên tài Đan cung, là tương lai của thánh cung, muốn ra ngoài không phải là chuyện đơn giản.