Chương 379: Đại hội đấu giá.
Thời gian trôi qua, chỉ còn ba ngày nữa là Vạn Bảo Các tổ chức đại hội đấu giá, vô số tu sĩ kéo về thánh thành để tham gia.
Bên trong một căn phòng sang trọng, vài người đang tụ tập bàn luận về vật phẩm đấu giá, chỉ có một nữ tử là thờ ơ, ánh mắt nàng nhìn dòng người tấp nập như đang tìm ai đó.
Lão đầu bước tới bên cạnh nàng, nhẹ giọng hỏi.
- Tiểu thư thật sự không đến thánh cung tìm hắn sao ?
- Không cần, ta sẽ ở đây chờ hắn.
Từ nơi này có thể nhìn thấy đại môn của Vạn Bảo Các, chỉ cần hắn đến thì nàng sẽ nhìn thấy.
Nữ tử chợt xoay người nhìn lão đầu.
- Tam thúc đã tìm thấy thứ kia chưa ?
- Tiểu thư yên tâm, tất cả đã chuẩn bị đầy đủ.
- Chuyện này có liên quan đến tương lai của gia tộc, nhất định phải cẩn thận.
- Lão phu hiểu.
Bên ngoài truyền tống trận của thánh thành, chỉ có vài bóng người qua lại, cảnh tượng hiếm thấy.
- Sao hôm nay lại ít người như vậy ?
Lâm Phong lúc này đã dịch dung thành một tu sĩ bình thường, ánh mắt liên tục đảo xung quanh, trong lòng có chút bất an.
-Tiểu tử đừng lo, không có gì đâu mà sợ.
Vạn Bảo Các sắp đấu giá, phần lớn tu sĩ bên trong thánh thành đều muốn đến xem, tất nhiên sẽ không ai dùng truyền tống trận rời đi.
Lâm Phong nghe lão đầu phân tích, trong lòng yên tâm hơn một chút, hắn chầm chậm bước vào bên trong tuyền tống trận.
Phía bên kia truyền tống trận là Hoang Nguyên vô tận, Lâm Phong vừa truyền tống xong liền kích hoạt pháp chỉ, cả người hắn hóa thành một đạo hắc quang bay đi.
Cách thánh thành hai trăm dặm về phía tây có một cái sơn cốc, nơi này địa hình hiểm trở, gần như không có yêu thú và linh dược xuất hiện nên ít tu sĩ lui tới.
Đạo hắc quang bay vào sơn cốc sau đó đáp xuống một ngọn tiểu sơn.
- Lão đầu có phát hiện gì không ?
- Không.
Trong lúc phi hành Lâm Phong cố ý lạng lách đánh võng để lão đầu quan sát, đến khi xác định không có người theo dõi thì dừng lại.
Bạch vụ tư bên trong cổ nhẫn bay ra hóa thành hư ảnh lão đầu.
- Tiểu tử ngươi hôm nay sao lại nhát như vậy ?
- Cẩn thận thì hơn.
Chuyện hôm nay lỡ như bị phát hiện thì hắn sẽ trở thành danh nhân đại lục, được tất cả tu sĩ trong thiên hạ săn tìm.
Vì để đề phòng, Lâm Phong còn đặt thêm mấy cái ma trận trên đường, một khi có biến sẽ lập tức kích hoạt.
Giọng nói lão đầu có chút thiếu kiên nhẫn.
- Mau chuẩn bị hành động.
Lâm Phong đeo khối trấn yêu thạch lên người, ngay cả hộ thần giáp cũng được hắn kích hoạt.
- Thượng thiên phù hộ.
Sau khi chuẩn bị đầy đủ, Lâm Phong lấy ra một cái trận bàn, đây chính là thứ hắn đã nhờ Thiên Khí Các luyện chế gọi là la bàn không gian.
Tuy thứ này chỉ to bằng bàn tay nhưng đã nuốt của Lâm Phong mấy trăm cân không gian chi thạch.
Đại thủ kết ấn, la bàn không gian lơ lửng trên không.
- Đi.
La bàn bay về phía chỉ định, thoáng cái đã cách Lâm Phong mấy chục dăm.
- Lão đầu nhiêu đây đủ chưa ?
- Thêm chút nữa đi
La bàn bay thêm một lúc thì dừng lại, nếu còn tiếp tục bay đi thì Lâm Phong sẽ không thể kiểm soát.
- Mở.
La bàn không gian rung lên, kích thước không ngừng mở rộng, đường kính đã vượt qua trăm trượng.
Một cổ khí tức kinh thiên động địa từ bên trong la bàn truyền ra, dù Lâm Phong đứng cách xa gần trăm dặm vẫn cảm giác khó thở.
- HỐNG…
Tiếng gầm thét của yêu thú vang vọng khắp sơn cốc, một cái đầu chuột đen thui từ bên trong la bàn không gian ló ra.
- Y như thật luôn.
Lão đầu từng đọc qua một bí thuật của Thi tông có thể điều khiển t·hi t·hể yêu thú, còn thanh âm khủng bố kia là ảo ảnh của một tiểu trận bên trên la bàn hư không, cả hai kết hợp tạo ra đầu yêu thú sống động như thật.
- ẦM… ẦM…
Một nữa thân thể hư không yêu thú vừa bước ra khỏi la bàn không gian thì thiên địa xuất hiện dị biến, trăm dặm đại địa rung chuyển, linh khí b·ạo đ·ộng.
Lâm Phong cảm giác như vạn vật trên thế gian cùng lúc ép xuống người hắn, giọng nói hoảng sợ của lão đầu truyền đến.
- Mau thu lại linh lực.
- Thu.
Hư không yêu thú còn chưa kịp xuất thế đã bị thu vào, la bàn không gian dần trở lại như ban đầu sau đó bay về vị trí của Lâm Phong.
- Lão đầu có chuyện gì xảy ra vậy?
- Không ngờ thiên địa đã bị tàn phá nghiêm trọng đến như vậy.
Lúc nãy hư không yêu thú vẫn chưa bộc lộ hoàn toàn khí tức, uy lực chỉ vừa tiếp cận với thánh nhân, vậy mà thiên địa đã không dung.
Lâm Phong nghe lão nói, vẻ mặt mờ mịt.
- Ý của lão là cổ khí tức vừa rồi có uy lực ngang với uy áp của thánh nhân.
- Có thể.
- Hù, cứ tưởng là đăng xuất luôn rồi.
Cổ khí tức vừa rồi vô cùng đáng sợ, đối diện với nó Lâm Phong chỉ biết trơ mắt đứng nhìn, ngay cả ý nghĩ chạy trốn cũng không có.
- Đợi đã, lão nói thiên địa không dung là sao?
- Vừa đi vừa nói.
Động tĩnh vừa rồi lớn như vậy có khả năng sẽ làm cho cường giả chú ý, Lâm Phong lập tức kích hoạt ma trận, cơ thể tan biến giữa thiên địa.
Chưa tới nữa giờ đã có một đám lão đầu mặt y phục Cửu Huyền xuất hiện gần vị trí Lâm Phong vừa biến mất, vẻ mặt nghiêm trọng.
- Khôn gian hỗn loạn, không lẽ có thánh nhân động thủ?
- Không thể nào.
- Lão phu cảm giác có khí tức của yêu thú.
- Phải mau chóng thông báo chuyện này cho thánh chủ.
Đám lão đầu quan sát một lúc thì rời đi, có thể làm cho không gian hỗn loạn thì thực lực đã tiếp cận thánh nhân, dù bọn họ ở lại cũng không làm được gì.
Trên đường trở về, Lâm Phong vừa đi vừa nghe lão đầu chỉ dạy, theo suy đoán của lão thì mảnh thiên địa này đã bị tổn hại nghiêm trọng, một khi thánh nhân động thủ có thể sẽ sụp đổ bất kỳ lúc nào.
- Ý của lão là thánh nhân không thể động thủ?
- Có thể mọi chuyện còn nghiêm trọng hơn.
- Ta hiểu rồi.
Lần trước Thánh Ma đại chiến một trận tưng bừng nhưng lại không thấy thánh nhân xuất thủ, nhất định là sợ sẽ phá hủy mảnh thiên địa này.
Giọng nói lão đầu ẩn hiện kinh ngạc.
- Tiểu tử ngươi cũng không ngốc.
- Ta chính là thiên tài.
- Vậy ngươi có nghĩ đến một khả năng khác không ?
- Là khả năng gì ?
Lâm Phong vô thức hỏi, đột nhiên trong đầu hắn xuất hiện một ý nghĩ, vẻ mặt hoảng loạn.
- Chẳng lẽ thánh nhân đã không còn tồn tại ?
- Không biết.
Với tình hình thiên địa hiện tại muốn đột phá thánh nhân là chuyện vô cùng nguy hiểm, không cẩn thận sẽ làm không gian tan vỡ.
- Lão phu nghi ngờ mấy cái khe nứt ngoài kia chính là dấu tích đột phá thánh nhân.
- Có khi nào trong lúc đột phá thì bọn họ bị khe nứt hút vào không ?
- Không biết.
Đột nhiên trong lòng Lâm Phong dâng lên một cảm giác thất vọng, không thể phá thánh thì sao có thể phi thăng, không thể thành tiên thì sao có thể vĩnh viễn ở cạnh lão bà.
Lão đầu thở dài.
- Trời cao không tuyệt đường người, tiểu tử ngươi đừng nghĩ nhiều.
- Ta biết rồi.