Chương 367: Trị thương.
Đường Nghiêm cuối đầu, lần nãy lão thật sự hết cách, dù là thánh sư cũng không cứu được ca này.
- Ta không tin… sư phụ sẽ không bỏ ta…
Linh Mộng như người mất hồn, trong lòng nàng sư phụ chẳng khác gì mẫu thân, là người đã mang nàng từ đáy vực trở về, là nơi duy nhất để nàng nương tựa, bây giờ nàng lại phải trơ mắt đứng nhìn người yêu thương nàng nhất ra đi.
Ánh mắt Linh Mộng nhìn về phía thánh chủ Mã Vạn Long, khí tức vương giả bạo phát, trường kiếm rời vỏ đâm về phía lão.
- Dừng tay.
Lãnh Hàn Băng đứng phía sau lập tức xong tới ôm chặt lấy Linh Mộng.
- Linh Mộng mau bỏ kiếm xuống.
- Thả ta ra, ta phải g·iết lão…
Đường Nghiêm lướt tới bên cạnh, đại thủ vỗ vào người Linh Mộng phong ấn linh lực của nàng.
Linh Mộng cảm giác linh lực bên trong cơ thể dần biến mất, ánh mắt oán hận nhìn đám lão đầu xung quanh.
- Tại sao các ngươi phải giúp lão ta, tại sao lại giúp lão…
Linh Mộng bật khóc, nếu như không phải vì bảo vệ Mã Vạn Long thì sư phụ của nàng đã không bị trọng thương, không trúng phải kịch độc của Ma giáo, cũng không rơi vào tình cảnh cửu tử nhất sinh.
Hàn Băng nhìn bộ dáng đau khổ của Linh Mộng nhưng không biết phải làm sao, nàng không giỏi nói lời an ủi càng không biết giải độc.
- Giải độc sao ?
Đột nhiên trong đầu nàng xuất hiện hình ảnh của một tên lưu manh, làm sao nàng quên mất hắn, lúc trước khi nàng bị trúng độc chính hắn đã cứu nàng.
- Linh Mộng ta chợt nhớ ra một người có thể cứu được thánh mẫu.
- Là ai ?
- Lâm Phong.
Đám lão đầu nghe Hàn Băng nói liền tỉnh ngộ, Đường Nghiêm lập tức lao ra khỏi phòng sau đó triệu tập đệ tử đi tìm Lâm Phong.
Vài giờ trôi qua, Lâm Phong được đưa tới phủ thành chủ, Đường Nghiêm vừa nhìn thấy hắn liền xách cổ mang đi.
- Đại trưởng lão chuyện gì cũng có thể từ từ giải quyết.
- Nhân mệnh quan thiên, không có thời gian đâu.
Cửa phòng mở ra, Đường Nghiêm mang theo Lâm Phong tiến vào.
- Tiểu tử mau nhìn xem có cứu được không ?
Ánh mắt Lâm Phong liếc nhìn xung quanh, nơi này toàn là đại lão, còn có cả thánh chủ đại nhân.
- Đệ tử Lâm Phong tham kiếm thánh chủ, tham kiến các vị trưởng lão.
Hàn Băng vội bước tới dẫn lưu manh đi đến bên cạnh giường.
- Đây là Cửu Huyền thánh mẫu.
- Thánh mẫu, không phải sư phụ của yêu nữ sao ?
Lúc này Lâm Phong mới để ý yêu nữ đang ngồi cạnh giường, đầu tốc rối bời, vẻ mặt tái nhợt, hai mắt ửng đỏ, lệ châu tuôn rơi, bộ dáng đúng là vừa thảm hại vừa đáng thương.
Nhưng điều làm cho Lâm Phong kinh ngạc là ánh mắt của Linh Mộng nhìn hắn, không còn kinh bỉ, chế nhạo mà là ánh mắt của một kẻ lạc bước tìm thấy lối ra, tràn đầy mong chờ.
Đột nhiên giọng nói của lão đầu truyền đến làm hắn bừng tỉnh.
- Ca này khó.
Lâm Phong nhìn nữ nhân trên giường, vẻ mặt kinh ngạc, lần trước ở thánh cung đại hội hắn từng diện kiến qua thánh mẫu, có thể nói là kinh diễm tuyệt luân, sánh ngang nhật nguyệt, bây giờ chẳng khác gì lão bà hết thời.
- Để lão tử biết tên khốn nào luyện chế ra loại độc này nhất định sẽ đánh cho hắn một trận.
- Tiểu tử ngươi chán sống rồi sao ?
- Lời này là có ý gì ?
- Cái tên luyện ra loại độc này đã đăng xuất mấy chục vạn năm rồi, ngươi thật sự muốn đi tìm hắn?
Độc mà Cửu Huyền thánh mẫu trúng không chỉ có một mà có đến hai loại, một loại gọi là thực hồn, loại còn lại là thi độc.
Thực hồn là thượng cổ kỳ độc, một khi tu sĩ trúng độc thì linh hồn sẽ bị độc tính ăn mòn, loại độc này trị càng sớm càng tốt, nếu để linh hồn bị tổn thương dù cho có chữa khỏi cũng trở nên ngu ngốc.
Loại thứ hai là thi độc, một trong những trấn tông chi thuật của Thi Tông, chuyên dùng để luyện hóa cơ thể tu sĩ thành thi khí.
- Người này ra tay thật độc ác.
Chỉ cần một trong hai loại độc dược cũng đủ làm cho người khác sống không bằng c·hết, nhất định tên này có thâm thù đại hận với thánh mẫu đại nhân.
- Không chỉ trúng độc, nữ nhân này còn bị trọng thương.
- Còn b·ị t·hương nữa sao ?
Lâm Phong lén nhìn Linh Mộng bên cạnh, chẳng lẽ là do yêu nữ gây họa sau đó để sư phụ gánh họa, bây giờ cảm thấy ân hận nên ngồi đây khóc.
Nghĩ đến đây hắn khẽ lắc đầu.
- Hài, gia môn bất hạnh.
Linh Mộng nhìn Lâm Phong lắc đầu, miệng nàng mở ra nhưng không nói được lời nào, hi vọng vừa lóe lên lại bị dập tắt, cuộc đời thật tàn nhẫn.
Lãnh Hàn Băng bước tới bên cạnh lưu manh nhỏ giọng nói.
- Không giải được độc cũng không phải lỗi của ngươi, không cần tự trách.
- Sư tỷ yên tâm, loại độc này tuy khó nhưng không phải không có cách giải.
- Ngươi biết cách giải?
- Còn phải xem vận khí của thánh mẫu đại nhân.
Đường Nghiêm lướt tới bên cạnh Lâm Phong, ánh mắt kinh ngạc nhìn tiểu tử đối diện.
- Ngươi thật sự giải được độc?
- Giải độc không khó nhưng nguyên liệu lại không dễ tìm.
Thánh chủ Mã Vạn Long lên giọng.
- Linh dược bên trong Cửu Huyền tùy ý ngươi lựa chọn.
Linh Mộng ngẩn người một lúc cuối cùng cũng phản ứng lại, ngọc thủ nắm chặc tay Lâm Phong.
- Ngươi thật sự cứu được sư phụ?
- Ngươi không tin ta?
- Không, ta tin ngươi nhất định sẽ có cách.
Lâm Phong lấy ra hai tờ thư tịch sau đó ghi một đống dược liệu vào bên trong rồi đưa cho Đường Nghiêm.
- Làm phiền đại trưởng lão giúp đệ tử chuẩn bị linh dược.
- Chuyện này cứ giao cho lão phu.
- Mọi người trước hết ra ngoài chờ, ta sẽ bắt đầu giải độc.
Đường Nghiêm thu hai tờ thư tịch vào giới chỉ, ánh mắt sáng rực nhìn Lâm Phong.
- Có cần lão phu giúp không?
- Đa tạ ý tốt của trưởng lão, một mình đệ tử là đủ.
Mấy lão đan sư muốn ở lại nhìn xem Lâm Phong chữa độc nhưng bị ánh mắt g·iết người của thánh chủ Mã Vạn Long dọa cho bỏ chạy.
Trong phòng lúc này chỉ còn lại Lâm Phong, Hàn Băng, Linh Mộng và thánh mẫu.
Hắn lấy mấy mảnh hộ thần giáp đặt lên người thánh mẫu sau đó kích hoạt, thiên văn rực sáng sau đó lơ lửng bên trên thánh mẫu.
Thực hồn độc giống như ký sinh trùng dùng linh hồn của tu sĩ làm thức ăn, chỉ cần dùng thiên văn bảo vệ linh hồn của thánh mẫu, thực hồn độc không có thức ăn sẽ tự diệt.
- Lão đầu hộ thần giáp có thể kháng độc sao?
- Ngay cả một chút độc dược cũng không thể đối phó sao xứng làm thần khí.
- Lão đừng quên bộ giáp này vẫn chưa hoàn chỉnh đó.
- Đối phó thực hồn chỉ cần một cái thiên văn là đủ.
Lâm Phong nghe giọng điệu tự tin của lão đầu xem ra thực hồn đã được giải quyết, bây giờ đến vấn đề tiếp theo, thi độc.
Hắn lấy hết tất cả mảnh hộ thần giáp còn lại đặt xung quanh thánh mẫu sau đó kích hoạt, địa văn rực sáng, hộ thần giáp bắt đầu thôn phệ hắc khí trên người thánh mẫu tỏa ra.
Hắc khí này có hai loại, một là thi độc, loại thứ hai nằm sâu bên trong cơ thể cũng là nguyên nhân dẫn đến thánh mẫu trọng thương.
- Hắc khí này nhìn có chút quen mắt.
- Đó là Ma khí.
- Chẳng lẽ thánh mẫu bị Ma giáo ám toán?
Thánh Ma đại chiến vừa kết thúc, thánh mẫu trọng thương trúng độc, trong người lại có Ma khí, chỉ cần không phải tên ngốc đều có thể đoán ra mọi chuyện.