Chương 352: Trở về.
Lâm Phong gật đầu kiên định, lý tưởng lớn nhất cuộc đời hắn là kiếm thật nhiều linh thạch sau đó độ kiếp hóa thần, trãi qua một cuộc sống không lo không nghĩ bên cạnh đám lão bà.
- Lão hỏi chuyện này làm gì?
- Lão phu nghe nói cầu nguyện trước t·hi t·hể của thần rất linh nghiệm.
- Rồi tên đó hiểu ta nói gì không?
- Ngu ngốc.
Lão đầu dùng ánh mắt khinh thường nhìn tên tiểu tử đối diện.
- Ngươi không biết dùng thú ngữ sao?
- Làm gì phiền phức vậy, ta vừa nghĩ ra một cách đơn giản hơn nhiều.
Lâm Phong mỉm cười nhìn lão đầu.
- Lão thích thứ gì nhất?
- Tiểu tử ngươi hỏi làm gì?
- Ta cúng.
Thay vì thắp hương cho hư không thần thú không rõ lai lịch không bằng cúng bái lão đầu, tâm tình của lão tốt một chút không chừng sẽ ném cho hắn vài bộ thiên cấp thuật pháp hoặc là mấy chục cái đan phương thất truyền cũng không tồi.
- Tiểu tử thúi.
Lại thêm mấy ngày trôi qua, Ma giáo vẫn án binh bất động, đệ tử thánh cung lần lượt rời Tinh Vân trở lại thánh thành, cùng lúc đó thánh cung cũng cho người đến tu sửa lại các thành trì.
- Tiểu Phong tử.
Lâm Phong vừa bước khỏi truyền tống trận thì một giọng nói quen thuộc truyền đến, hắn vừa nhìn qua liền thấy tiểu sư tỷ đang vui vẻ chạy tới.
- Sư tỷ.
Lâm Phong mở rộng vòng tay chào đón, Lãnh Phi Dao lướt qua người hắn như một cơn gió, nàng sà vào lòng bạch y nữ tử bên cạnh.
- Tỷ tỷ, muội rất nhớ tỷ.
Lãnh Hàn Băng nhìn tiểu muội vẫn bình an, đôi môi xinh đẹp khẽ cong, gương mặt lạnh lùng để lộ nụ cười hiếm thấy.
- Mọi người có tốt không?
- Tỷ tỷ yên tâm, phụ mẫu vẫn rất tốt.
Trong lúc hai tỷ muội trò chuyện, Lãnh Phi Dao lén nhìn tiểu sự đệ bên cạnh, ánh mắt hiện rõ đắt ý.
Lâm Phong biết bản thân bị hố nhưng cũng không làm được gì, ánh mắt hắn đảo qua vài vòng cuối cùng dừng lại trên người một mỹ nữ gần đó.
- Tuệ Vân sư tỷ, đệ rất nhớ tỷ.
Khi hắn vừa lướt tới gần nữ tử thì thanh niên bên cạnh đột nhiên đứng ra ngăn lại, Phong Viêm mở rộng vòng tay ôm lấy tên sư đệ.
- Lâm sư đệ, sư huynh cũng rất nhớ đệ.
- Đệ cũng rất nhớ sư huynh.
Hai thanh niên đứng giữa đường ôm ấp một lúc, ánh mắt Phong Viêm không ngừng dò xét đối phương.
- Nhìn bộ dáng của đệ xem ra làm ăn cũng không tệ há?
- Nào có, lần này tiểu đệ chủ yếu là đi theo các vị trưởng lão để học hỏi kinh nghiệm.
Lâm Phong đã sớm nhìn rõ bản tính của vị sư huynh này, tuyệt đối không thể để lộ tài vật trước mặt đối phương.
Đúng lúc này một thanh niên bước tới hành lễ.
- Đệ tử tham kiến sư phụ.
- Chút nữa thì quên mất tên này.
Lâm Phong nhìn tên đồ đệ trước mặt, ánh mắt đảo vài vòng cuối cùng dừng lại trước ngực.
- Cái gì, mới đó mà đã tiến vào đệ tử chân truyền rồi sao?
Ký hiệu trên y phục của Mạc Nguyên chỉ có chân truyền đệ tử được sử dụng, không ngờ chỉ vài tháng không gặp mà tên đồ đệ của hắn đã ngang hàng với hắn luôn rồi.
- Đệ tử có được như hôm nay đều là nhờ ân đức của sư phụ.
Ánh mắt Mạc Nguyên nhìn Lâm Phong tràn đầy sùng bái, trước khi tiến vào thượng cổ chiến trường vị sư phụ này đã truyền dạy cho hắn không ít đan thuật cùng với một số đan thư, nhờ đó đan đạo của hắn không ngừng tăng tiến.
Phong Viêm đứng bên cạnh mỉm cười.
- Bây giờ Mạc Nguyên không chỉ là đệ tử của đệ mà còn là sư đệ của ta.
- Chẳng lẽ hắn đã bái làm đệ tử của sư phụ?
- Gần đúng, bây giờ hắn chính là đệ tử ký danh của sư phụ.
Khi Mạc Nguyên bộc lộ thiên phú kinh người ngay lập tức đám trưởng lão thánh cung đã chạy tới tranh giành, tuy sư phụ của hắn là đệ nhất thiên tài Đan cung nhưng dù sao vẫn là đệ tử, làm sao có thể so sánh với trưởng lão.
Vì để tránh phiền phức Mạc Nguyên đã bái nhị trưởng lão làm sư phụ, bây giờ hắn chính là đệ tử kim luôn sư đệ của Lâm Phong.
- Đúng là loạn hết cả lên.
Lâm Phong nhìn tên đệ tử trước mặt, không biết bây giờ phải xưng hô kiểu gì.
Mạc Nguyên nhìn vẻ mặt khó xử của sư phụ, nhỏ giọng nói.
- Nếu sư phụ không thích, đệ tử sẽ từ bỏ thân phận chân truyền đệ tử.
- Ngươi yên tâm, ta không để ý đến mấy cái quy tắc đó.
Lâm Phong suy nghĩ một lúc liền đưa ra quyết định.
- Từ nay về sau, ngươi gọi ta một tiếng sư huynh là được.
- Sư phụ…
- Quyết định vậy đi.
Tài nguyên của chân truyền đệ tử nhiều hơn nội môn đệ tử đến mấy lần, tên độ đệ này càng nhận được nhiều thứ thì hắn càng đỡ tốn.
- Bịch…
Mạc Nguyên đột nhiên quỳ xuống bái lạy làm Lâm Phong hết cả hồn.
- Ngươi làm cái gì vậy, ta còn sống mà.
- Đại ân của sư phụ đồ nhi sẽ không bao giờ quên.
- Làm hết hồn.
Lâm Phong ổn định tinh thần, hắn chắp hai tai sau lưng, vẻ mặt cao thâm nhìn tên đồ đệ.
- Vạn sự tùy duyên, ta chỉ giúp ngươi mở ra một con đường, đi được bao nhiêu thì phải xem vào bản thân của ngươi.
- Đệ tử xin ghi nhớ.
- Đứng lên đi.
Lãnh Phi Dao chạy tới bên cạnh Lâm Phong, ngọc thủ vổ vai hắn.
- Được rồi, đi thôi.
- Đi đâu?
- Bọn ta đã đặt một phòng ở Thực Vi hiên để chào đón mọi người trở về.
Phong Viêm đứng bên cạnh âm thầm thở dài, nha đầu này chỉ đứng gọi món còn linh thạch thì do hắn bỏ ra.
Vừa bước vào Thực Vi hiên, Lâm Phong chợt nhớ ra một chuyện.
- Đệ có một món quà tặng cho mọi người.
Hắn nói xong liền chạy đi, một lúc sau thì quay trở lại căn phòng, Lãnh Phi Dao nhìn hai tay tiểu sư đệ trống không liền hỏi.
- Quà của bọn ta đâu ?
- Chút nữa sẽ có người mang đến.
- Tốt nhất đệ đừng giở trò, nếu không biết tay ta.
Phong Viêm ngồi bên cạnh nhíu mày.
- Kỳ lạ, sao đến giờ thức ăn vẫn chưa được mang lên.
- Đúng đó, Thực Vi Hiên trước giờ tốc độ vẫn rất tốt, chẳng lẽ có vấn đề gì.
Lãnh Phi Dao là khách quen tất nhiên hiểu rõ Thực Vi Hiên, nơi này chưa bao giờ lên món chậm như vậy.
- Trong lúc chờ đợi, đệ sẽ kể chuyện bên trong thượng cổ chiến trường cho mọi người nghe có được không ?
- Được đó, đệ mau kể đi.
Phi Dao vừa nghe đến thượng cổ chiến trường, đôi mắt long lanh tràn đầy hưng phấn, nàng đã sớm muốn đến nơi đó dạo chơi nhưng phụ mẫu lại không cho.
Lâm Phong bắt đầu kể ra những chiến tích lừng lẫy, đầu tiên là thoát khỏi truy kích của thánh thú, tiếp đó câu được một đầu thiên cấp yêu xà, kết giao cự giải, dụ dỗ kiếm ngư, đại chiến hải cẩu, tham quan bao tử cự kình, đi dạo trước mặt hàng vạn yêu thú, cuối cùng là đánh bại đệ nhất thiên tài Bắc Hoang.
- Cái gì mà đi dạo, rõ ràng là bị yêu thú truy đuổi.
Lãnh Phi Dao bỉu môi, lời của tên sư đệ này thật sự không đáng tin chút nào.
- Trên đời này làm gì có yêu thú to như cự sơn, đệ đừng có lừa ta.
- Không tin thì tỷ hỏi Hàn Băng sư tỷ xem.
- Tỷ tỷ, trên đời thật sự có đầu yêu thú to như vậy sao ?
Lãnh Hàn Băng khẽ gật đầu, kích thước của tam đại thánh thú quả thật không thua gì một ngọn cự sơn.
- Không thể nào, chẳng lẽ chuyện tiểu Phong tử đánh bại Kinh Sương tỷ tỷ cũng là sự thật ?
- Hắn đánh cược thắng Kinh Sương sư tỷ.
Lãnh Phi Dao mở to mắt, vẻ mặt kinh ngạc nhìn tên sư đệ bên cạnh.
Nàng từng nghe tỷ tỷ kể về La Kinh Sương, Huyền Băng thánh cung có một nữ tử kiêu ngạo, kinh tài tuyệt diễm, thiên phú sánh ngang với Linh Mộng, sở hữu băng linh thể hiếm có, được mọi người ca ngợi là đệ nhất thiên tài vạn năm có một.