Chương 295: Thượng cổ chiến trường
Những ngày tiếp theo nhờ có trận pháp của Hàn Băng trợ giúp mà Lâm Phong ăn được ngủ được, thể lực sung mãng, tinh lực dư thừa.
Lúc này hắn đang cùng với băng nữ nghiên cứu pháp văn, quyển pháp thư lần trước hắn tặng cho nàng vào lúc sinh thần vẫn còn rất nhiều chỗ chưa thông, đúng lúc có thể nhờ lão đầu thông giúp.
Linh Mộng ngồi trên giường nhìn đôi nam nữ bên cạnh, lúc đầu nàng tưởng tên khốn này chỉ biết nói nhảm nhưng qua mấy ngày chung phòng nàng nhận ra hắn cũng là một kỳ tài về pháp đạo, ánh mắt nàng nhìn hắn lại có một chút thay đổi.
Lâm Phong hoàn toàn không quan tâm đến yêu nữ vì hắn phải tập trung vào mấy cái pháp văn trước mặt, dù chỉ làm thông dịch viên cho lão đầu nhưng vẫn cảm giác mấy cái pháp văn này quá khó nuốt.
- Sư tỷ chỗ này…
- RỐNG…
Đúng lúc này bên ngoài truyền đến tiếng thét của yêu thú, bình thường thanh âm của đám yêu thú không thể truyền qua trận pháp trừ khi bọn chúng đã bắt đầu t·ấn c·ông.
- Tiểu tử có biến rồi.
Lâm Phong cảm giác linh lực thiên địa đang không ngừng tăng lên, nguyên nhân nhất định là do cổ môn đã hoàn toàn khai mở.
Bên ngoài cổ môn, trăm vạn yêu thú điên cuồng gầm thét, toàn bộ số yêu thú đều đang hướng về phía vòng xoáy chạy đi, một nơi có linh khí nồng đậm như thượng cổ chiến trường không chỉ có tu sĩ mà ngay cả yêu thú cũng muốn tiến vào.
Cổ môn ngang dọc chỉ gần trăm trượng nếu để đám yêu thú tiến hết vào bên trong phải mất ít nhất thời gian một tháng, lúc đó tu sĩ có tiến vào cũng không làm ăn được gì cho nên bọn họ phải tranh giành thời gian với đám yêu thú.
Xung quanh cự sơn, mười vạn tu sĩ đã có mặt đầy đủ, mỗi tên đều cầm binh khí trên tay, sẵn sàng chiến đấu.
Trưởng lão thánh cung lăng không phi hành, ánh mắt nhìn cổ môn trước mặt, từ nơi này đám lão đầu có thể nhìn thấy một vài đầu yêu thú bắt đầu chui vào cổ môn.
Một lão đầu lấy ra hồng châu ném lên cao, hồng châu nổ tung tạo thành vô số hồng quang bay về phía đám yêu thú, nơi hồng quang đi qua yêu thú đều gục xuống.
- Giết...
- RỐNG…
Mười vạn tu sĩ cùng lúc chạy về phía cổ môn, đám yêu thú phía trước lập tức quay đầu, hai bên lao vào hỗn chiến.
Cách đó gần trăm dặm, một đám hắc y nhân đang chờ thời, mỗi tên đều mang theo binh khí, nhìn bộ dáng của bọn chúng chắc chắn không phải đến quan chiến.
Một tên hắc y nhân từ xa chạy tới.
- Thánh chủ, Cửu Huyền thánh cung đã hành động.
- Đợi thêm chút nữa.
Văn Tự Thiên nhìn trận hỗn chiến cách đó không xa, ánh mắt lóe lên sát khí, đợi thêm một lúc nữa thì hắn có thể làm ngư ông đắt lợi.
Bên trong trận hỗn chiến, trưởng lão thánh cung dẫn đầu hướng về phía cổ môn, hàng vạn tu sĩ theo phía sau, một tiêu lần này của bọn họ không phải là tiêu diệt đám yêu thú mà là trong thời gian nhanh nhất tiến vào thượng cổ chiến trường.
Một lão đầu cầm kim đao chém tới, đao quang phá không bay đi, khí thế như khai thiên tích địa, mở ra một đường thẳng đến cổ môn.
Phía trên đám tu sĩ lơ lửng hai tờ pháp chỉ lấp lánh lục quang, đám yêu cầm vừa tiếp cận liền bị lục quang quấn lấy mất đi khả năng phi hành.
- NGÁO…
Mặt đất truyền đến từng cơn địa chấn, mấy vạn độc giác hắc ngưu điên cuồng phóng về phía tu sĩ, bên trên đám hắc ngưu là một đàn tam sắc độc phong, số lượng nhiều không đếm hết, nhìn từ xa như một đám hắc vân rơi xuống đại địa.
Một vị trưởng lão kích hoạt pháp chỉ, hỏa khí xông thiên, tụ thành một đám hỏa vân.
- Hỏa vũ.
Vô số hoa lửa từ hỏa vân rơi xuống vị trí của đám độc phong, hai bên vừa v·a c·hạm hỏa ảnh lập tức thiêu cháy phong dực làm cho tam sắc độc phong mất đi khả năng phi hành.
Lúc này bên trên đám yêu thú hiện ra một hư ảnh cự sơn hùng vĩ cao đến ngàn trượng, đám yếu thú còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì cự sơn đột nhiên rơi xuống.
- ẦM…
- Sao mà đỡ được.
Đám tu sĩ ở phía sau nhìn thôi cũng thấy đau tim, cảm giác bị núi đè không phải bọn chúng chưa từng nếm thử nhưng bị một ngọn núi lớn như vậy đè thì lần đầu tiên được nhìn thấy.
Trong lúc hai bên đang hỗn chiến thì có một đám tình nguyện viên lặng lẽ thu dọn chiến trường, nổi bật trong số đó phải kể đến ôn thần Lâm Phong.
Phía trước hắn có yêu nữ, phía sau có bạo nữ, bên cạnh là băng nữ, bên dưới còn có một đầu yêu cầm sỡ hữu cổ huyết, nếu không gặp phải thiên thú thì không ai có thể chạm vào một sợi lông của hắn.
Trong tình cảnh an toàn tuyệt đối Lâm Phong có thể thỏa sức thăm ngàn, sau khi biết được bên ngoài cổ môn có vô số yêu thú thì hắn đã chuẩn bị hơn trăm cái túi trữ vật cỡ lớn, mỗi lần thu đầy túi hắn liền ném vào giới chỉ cho lão đầu bảo quản.
- Hắc hắc… lão tử đúng là thiên tài.
- RỐNG...
Thiên ảnh ma điêu rống lên một tiếng làm cho đám yêu cầm đang bay tới lập tức rơi xuống, Hàn Băng giơ lên pháp trượng hóa băng đám yêu cầm, bọn chúng vừa rơi xuống đất liền vỡ thành từng mảnh.
Linh Mộng ngồi phía trước có thể nhìn rõ tình hình trận chiến, tuy yêu thú chiếm ưu thế về số lượng nhưng chỉ là một đám tạp nham, không có gì xảy ra thì vài giờ nữa tu sĩ có thể tiến vào cổ môn.
- Không ngờ tiểu tử ngươi sở hữu huyết mạch của cổ thú.
Ngọc thủ của nàng khẽ vuốt ve bộ lông mền mịn của Thiên Ảnh ma điêu, cổ thú không phải là loại vô danh tiểu tốt ngay cả Cửu Huyền thánh cung cũng chỉ có vài đầu dùng để hộ cung.
Hai giờ trôi qua, hàng vạn tu sĩ đã đến gần cổ môn, đám thiên cấp yêu thú cũng đã bắt đầu tham chiến, toàn bộ chiến trường chia làm hai phần, một bên là tôn giả, vương giả giao chiến với thiên thú, một bên là phần còn lại của chiến trường.
Lâm Phong đang thăm ngàn thì cảm giác có gì đó không ổn, Thiên Ảnh ma điêu đột nhiên đổi hướng bay thẳng về phía cổ môn, trước mặt hắn chính là nơi giao chiến của đám lão đầu và thiên thú.
- Tiểu hắc, quay đầu.
- Éc…
- Ngươi muốn tạo phản hử, có tin lão tử cắt lương của ngươi không ?
- Éc…
Thiên Ảnh ma điêu vẫn cấm đầu bay về phía trước, tốc độ nhanh dần theo thời gian hoàn toàn không để ý đến lời nói của tên nào đó.
Giọng nói của lão đầu đột nhiên truyền đến.
- Tiểu tử ngươi có thét khàn cổ cũng vô dụng.
- Chẳng lẽ khế ước có vấn đề ?
- Ngươi cứ nhìn nha đầu phía trước sẽ hiểu.
Ánh mắt Lâm Phong dừng lại trên người Linh Mộng, cuối cùng hắn đã hiểu ra vấn đề, trường kiếm của yêu nữ đang kề lên cổ ảnh điêu, hèn gì tiểu tử này không nghe lời hắn.
- Tham sống s·ợ c·hết, không có phong thái của lão tử.
Lúc này Thiên Ảnh ma điêu đã tiến vào chiến trường thiên cấp có muốn quay đầu cũng không được, không bằng tìm cơ hội xông vào cổ môn.