Chương 294: Thượng cổ chiến trường.
Đêm xuống, Hoang Nguyên không còn vẻ tĩnh lặng như thường thấy, trong màn đêm u ám liên tục truyền đến tiếng gầm thét của yêu thú làm cho tu sĩ không thể tập trung tu luyện.
- RỐNG…
- HÚ...
- NGÁO OOO...
Lâm Phong vừa nhắm mắt thì bị một đầu yêu thú đánh thức, không biết đã bao nhiêu lần hắn bị đám yêu thú phá, tuy đã bài một cái tiểu trận cách âm nhưng vẫn không thể ngăn cản tiếng thét của bọn chúng.
- Chắc chắn là âm mưu của đám yêu thú, quá nham hiểm.
Còn mấy ngày nữa cổ môn sẽ hoàn toàn khai mở, tiếp tục như thế này thì tu sĩ sẽ bị kiệt sức vì thiếu ngủ, lúc đó không còn sức lực đại chiến với đám yêu thú.
- Lão đầu có cách nào làm cho đám yêu thú ngoài kia ngậm miệng lại không ?
- Lão phu vừa nghĩ ra tam kế thượng, trung, hạ tiểu tử ngươi có muốn nghe thử không ?
- Lợi hại như vậy sao ?
Lâm Phong mở to mắt nhìn lão đầu, chỉ vài canh giờ trôi qua mà lão đã nghĩ ra cách đối phó với trăm vạn yêu thú, đúng là cao nhân có khác.
- Xin tiền bối chỉ giáo.
- Tiểu tử ngươi muốn nghe kế nào trước ?
- Đương nhiên là thượng kế.
- Ngươi không phải biết thú ngữ sao, đi thương lượng với đám yêu thú kia thử xem.
Lão đầu vừa dứt lời thì nhìn thấy vẻ mặt tên tiểu tử đối diện đần ra, hình như vừa trãi qua một cú sốc tâm lý không nhẹ.
- Tiểu tử ngươi làm sao vậy ?
- Đây chính là cái mà lão gọi là thượng kế sao ?
- Có gì không ổn sao ?
- Hoàn toàn bất ổn.
Dù hắn là thiên tài tuyệt đỉnh vạn năm có một nhưng mình hắn sao nói lại trăm vạn đầu yêu thú ngoài kia, đây rõ ràng là một đi không trở lại.
- Thượng kế không được thì dùng trung kế.
- Hi vọng là kế này của lão dùng được.
- Lúc nãy lão phu nhìn thấy bên ngoài nơi ở của yêu nữ kia có một cái thiên trận, tiểu tử ngươi thử đến đó hỏi mượn xem có được không ?
- Không được.
Lâm Phong không cần suy nghĩ lập tức lắc đầu, với bản tính của yêu nữ nhất định không cho nam nhân động vào những thứ của nàng, bây giờ hắn đến đó hỏi mượn không chừng còn bị nàng đập cho một trận.
- Nói luôn cái hạ kế của lão đi.
- Bạo lực chính là phương pháp cuối cùng để giải quyết vấn đề.
- Ý của lão là muốn ta đi giao chiến với đám yêu thú ngoài kia ?
- Là tử chiến.
Với thực lực của Lâm Phong một khi giao chiến thì chỉ có thể trở thành mồi cho đám yêu thú.
Trong lúc hai người đang bàn luận đại kế thì vẻ mặt của lão đầu đột nhiên thay đổi.
- Nhân phẩm của tiểu tử ngươi hôm nay không tệ.
- Là sao ?
Lâm Phong nhìn lão đầu biến mất, vẻ mặt mờ mịt, hắn còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì bên ngoài truyền đến tiếng động, có người chạm vào trận pháp phòng ngự của hắn.
- Tên nào dám phá nhà của lão tử ?
Lâm Phong cầm theo đại đao xong ra bên ngoài thì nhìn thấy băng nữ đang đứng gần đó, ánh mắt hắn đảo một vòng xung quanh kết quả không phát hiện thêm được người nào.
- Hàn Băng sư tỷ tìm đệ có chuyện gì sao ?
- Theo ta.
Lãnh Hàn Băng dứt lời liền xoay người rời đi, Lâm Phong im lặng theo sau, cả hai đi một lúc thì tới chỗ nghĩ ngơi của băng nữ.
- Vào trong.
- Như vậy hình như không được tốt…
Đêm khuya thế này cô nam quả nữ ở chung một phòng nhất định sẽ bị người khác hiểu lầm, hắn thì không sao nhưng Hàn Băng là hoàng hoa khuê nữ sao có thể để danh tiếng của nàng bị ảnh hưởng.
Lãnh Hàn Băng nhìn tên lưu manh trước mặt suy nghĩ cho nàng, khóe miệng khẽ cong lên, ánh mắt lạnh như băng ẩn hiện tiếu ý.
- Bên trong không chỉ có mình ta.
- Cái gì, còn có một tên khác nữa sao ?
Lâm Phong lập tức tiến vào bên trong, ánh mắt hắn nhìn khắp căn phòng nhỏ của nàng nhưng ngoài hắn ra thì chỉ còn băng nữ bên cạnh.
- Hàn Băng sư tỷ nơi này làm gì có người nào ?
- Bây giờ không có, chút nữa sẽ có.
Lãnh Hàn Băng đi tới bên cạnh cái bàn nhỏ, nàng lấy ra một tờ pháp chỉ, ánh mắt chăm chú nhìn pháp văn bên trong.
Lâm Phong biết một khi băng nữ đã tu luyện thì sẽ không để ý đến những thứ xung quanh, hắn liền ngăn nàng lại.
- Hàn Băng sư tỷ bây giờ đệ phải làm gì ?
- Tạm thời không có chuyện của ngươi.
- Hả ?
- Chút nữa ngươi sẽ biết.
Hàn Băng nói xong lại tiếp tục nghiên cứu pháp văn, Lâm Phong đứng bên cạnh chờ đợi một lúc thì cảm thấy buồn ngủ, đã mấy ngày rồi hắn chưa được ngon giấc.
Ánh mắt hắn dừng lại ở một gốc phòng, nơi đó còn một khoảng trống vừa đủ để một cái giường nhỏ.
- Dù sao cũng không có gì làm, ngủ một giấc rồi tính.
Lâm Phong lấy ra một cái giường nhỏ bài ở gốc phòng, hắn lén nhìn băng nữ gần đó một cái phát hiện nàng vẫn nghiên cứu pháp văn liền phóng lên giường ngủ.
Bên ngoài nơi ở của Hàn Băng có một cái thiên trận dùng để cách âm cách nhiệt, dù đám thiên thú có hét khàn cổ thì thanh âm cũng không thể truyền vào nơi này.
- Cuối cùng cũng được yên giấc…
- ẦM…
- Trời sập hả…
Lâm Phong vừa chợp mắt thì cảm giác trời đất quay cuồn đến khi tỉnh lại thì nhìn thấy bản thân đã nằm dưới đất, trên người còn bị một cái giường đè lên.
Hắn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì giọng nói của băng nữ truyền đến.
- Dừng tay.
- Sao tên ngốc này lại ở đây ?
- Là ta đưa hắn đến.
Lâm Phong từ dưới đất bò dậy, cuối cùng hắn cũng biết kẻ đã ra tay ám toán mình là ai, ánh mắt tức giận nhìn yêu nữ trước mặt nhưng không làm gì được đối phương.
- Tiểu tử ngươi còn đứng đó làm gì nữa, chiến thôi.
- Quân tử không đánh nữ nhân, lần này xem như ta xui xẻo.
Nơi này là địa bàn của băng nữ dù hắn muốn động thủ cũng phải hỏi ý của nàng trước, quan trọng hơn là hắn còn phải để giành sức lực tiến vào cổ môn, chứ hắn sợ éo gì yêu nữ.
Lãnh Hàn Băng lạnh lùng nhìn Linh Mộng.
- Là ta mời hắn đến hộ vệ cho ngươi.
- Tên vô dụng này có thể bảo vệ ta an toàn sao ?
- Nếu ngươi không muốn bọn ta sẽ rời đi.
Chuyện hôm nay là do Hàn Băng chủ động đề nghị, nàng chấp nhận ở chung phòng với Linh Mộng nhưng phải có người canh giữ, đề phòng Linh Mộng đi quá giới hạn.
Linh Mộng mỉm cười nhìn vị sư muội bên cạnh.
- Vậy thì cứ để hắn ở đây cho ta sai vặt cũng được.
- Tùy ngươi.
Lâm Phong nhìn hai nữ tử kéo nhau lên giường, hắn nhặt cái giường nhỏ của mình lên sau đó lại bài bên trong gốc phòng, tuy hắn không thích yêu nữ nhưng lại không thể phụ tấm chân tình của băng nữ.
- Đợi lão tử tu thành chính quả nhất định sẽ cho yêu nữ kia biết cái gì gọi là nam nhân chân chính.
- Không phải tiểu tử ngươi nói quân tử không đánh nữ nhân sao.
- Lão đừng hiểu lầm, ta chỉ là muốn luận bàn với nàng thôi.
Trong lúc luận bàn lỡ như có chuyện gì đó xảy ra thì chỉ có thể xem là sự cố ngoài ý muốn.