Chương 276: Thánh cung chiêu đồ.
Vẻ mặt của Phi Dao vô cùng nghiêm túc nhìn tên sư đệ bên cạnh.
- Ta là sư tỷ của đệ theo lý thì ta phải là người thu đồ trước sau đó mới đến lượt của đệ.
- Thánh cung có quy tắc như vậy sao, hình như đệ chưa từng nghe qua.
- Ngốc tử, đó là quy tắc bất thành văn.
Phong Viêm nhìn Mạc Cương sau đó lại nhìn Lâm Phong, ánh mắt suy tư.
- Sư đệ chuyện thu đồ này không thể tùy tiện quyết định.
Bên trong thánh cung thông thường chỉ có trưởng lão và chấp sự là những người thu nhân đệ tử, muốn thu một tên đồ đệ không chỉ cần có đan thuật cao minh mà còn phải có kinh nghiệm phong phú.
Đan thuật có thể dựa vào thiên phú nhưng kinh nghiệm phải dựa vào thời gian để tích lũy, tuy Lâm Phong được xưng là đệ nhất thiên tài nhưng thời gian luyện đan của hắn còn không bằng cả Phi Dao.
- Đa tạ sư huynh quan tâm, chuyện thu đồ đệ đã nghĩ kĩ.
Phong Viêm còn muốn mở lời thì bị Tuệ Vân ngăn lại, chỉ một ánh mắt của nàng đã làm cho gian thương câm lặng.
- Lâm sư đệ làm việc thận trọng, chúng ta nên tin tưởng đệ ấy.
Lâm Phong mỉm cười nhìn thanh niên đối diện.
- Mạc đạo hữu có đồng ý không ?
- Chuyện này…
Mạc Cương ngẫn người, nhất thời không biết phải trả lời như thế nào, không ngờ đệ nhất thiên tài đan đạo Nam Hoang lại muốn thu một tên vô danh tiểu tốt như hắn làm đệ tử.
- Lâm huynh có thể cho ta hỏi một chuyện không ?
- Mạc đạo hữu cứ tự nhiên.
- Có rất nhiều người tham gia chiêu đồ vì sao Lâm huynh lại chọn ta ?
- Bởi vì chúng ta giống nhau…
Lâm Phong xuất thân là tán tu ở Thương Vân thành, cuộc sống cơ cực, bữa đói bữa no, ngày ngày bán mặt cho đất bán lưng cho trời, nhờ gặp phải kỳ ngộ nên được thánh cung thu nhận.
Sau một thời gian ngày đêm không ngừng nổ lực phấn đấu cuối cùng có được chút thành tựu như hôm nay.
Mạc Cương im lặng ngồi nghe đối phương kể chuyện nhân sinh, không ngờ hoàn cảnh còn thê thảm hơn cả hắn, trong lòng dần sinh ra đồng cảm.
Mấy thanh niên thiếu nữ bên cạnh vừa ăn vừa xem Lâm Phong diễn kịch, tên sư đệ này nói mười câu thì bọn họ chỉ tin một câu, đây là kinh nghiệm quý báo khi chơi chung với Lâm Phong.
- Xem ra Lâm sư đệ thật sự muốn thu Mạc Cương làm đệ tử.
Phong Viêm nhìn Lâm Phong thi triển trảm phong quyết gần nữa giờ, bộ dáng không giống như đang đùa giỡn, có lẽ hắn nên tương trợ một chút.
- Mạc đạo hữu không biết đã luyện thành mấy đan ?
- Tại hạ tài nghệ thấp kém chỉ luyện thành tam đan.
- Theo ta biết thì số lượng đan sư tham gia thánh cung chiêu đồ lần này nhiều hơn những lần trước nhưng chỉ có 150 danh ngạch, với tam đan của đạo hữu chỉ sợ không thể vượt qua vòng đấu loại.
Tuệ Vân khẽ gật đầu.
- Thiên hạ đại loạn, Ma giáo lộng hành, muốn tìm một chỗ an toàn không dễ.
- Đúng đó.
Lãnh Phi Dao ngồi một bên phụ họa.
- Đám Ma giáo đó ngày càng tàn bạo, ta nghe nói bọn chúng vừa mới đồ sát gần vạn tu sĩ bên trong Ma Lĩnh sơn mạch.
Mạc Cương ngồi một bên suy nghĩ, bái sư là chuyện trọng đại một khi đã quyết định thì cả đời này hắn phải đi theo Lâm Phong.
Ánh mắt do dự trở thành kiên định, hắn bước tới trước mặt Lâm Phong hành lễ.
- Đệ tử Mạc Cương bái kiến sư phụ.
- Không cần đa lễ.
Lâm Phong lấy ra một quyển đan thư đưa cho Mạc Cương.
- Thứ này là quà ra mắt vi sư tặng cho ngươi.
- Đa tạ sư phụ.
- Trước khi đến Cửu Huyền thánh cung nhất định phải học thuộc những thứ trong đây.
- Đệ tử tuân lệnh.
Mạc Cương nhìn quyển thư tịch trong tay, bên trên có ghi bốn chữ đan thư cơ bản, Nam Cung Như Mộng ở đây nhất định sẽ nhận ra quyển đan thư này.
Sau khi ăn xong, Lâm Phong dẫn theo Mạc Cương đến Thánh Đan các mua một cái huyền đỉnh cùng với mấy chục gốc linh dược.
- Luyện tập cho tốt đừng làm mất mặt vi sư.
- Sư phụ yên tâm, trước khi đến được Cửu Huyền đệ tử nhất định luyện thành tứ đan.
- Tốt, đi đi.
Mạc Cương không phải đệ tử của thánh cung nên không thể đi chung với hội đồng chiêu đồ.
Tu sĩ bình thường từ nơi này đi đến thánh cung phải mất nữa tháng thời gian, Lâm Phong giao cho hắn vài cái đan phương và một ít linh thạch để làm lộ phí trên đường đi, có thể vừa đi vừa luyện.
Lãnh Phi Dao nhìn Mạc Cương đã đi mất bóng liền quay qua hỏi chuyện.
- Đệ không sợ hắn ôm linh thạch bỏ trốn sao ?
- Nếu dùng một ít linh thạch có thể thấy rõ lòng người thì cũng xứng đáng.
- Hình như đệ rất thích tên đó, đừng nói với ta…
- Dừng.
Lâm Phong dùng ánh mắt nghiêm túc nhìn tiểu sư tỷ, vẻ mặt nghiêm trọng.
- Trong cái thiên địa này có hai thứ không bao giờ thay đổi chính là tình cảm và giới tính của đệ.
- Vậy sao đệ lại đối xử với tên đó tốt như vậy ?
- Thiên cơ bất khả lộ.
- Không nói thì thôi.
Không phải Lâm Phong không muốn nói, dù hắn có nói ra cũng chẳng ai tin, một tên đan sư chỉ luyện thành tam đan sẽ trở thành tương lai của Cửu Huyền đan cung, ngay cả hắn còn chưa tin nữa là.
Ba ngày trôi qua, vòng sơ loại thánh cung chiêu đồ chính thức khép lại, sau ngày hôm nay toàn bộ thành viên chiêu đồ sẽ trở lại thánh cung để chuẩn bị cho vòng đấu loại.
Bên trong một căn phòng lớn, Lâm Phong nhắm mắt luyện công, cơ thể hắn lúc sáng lúc tối, hỏa ảnh và hắc ảnh liên tục giao tranh.
Tuy ám nguyên chi thủy tạm thời đã bị hỏa lực trấn áp nhưng muốn luyện hóa lại không dễ dàng, mấy ngày trôi qua Lâm Phong vẫn không có cách nào chạm tới hắc thủy, mỗi lần thả thanh niên này ra ngoài là hai bên lại lao vào chiến.
Lâm Phong lấy ra một viên xích linh đan nuốt vào, loại đan dược này có thể áp chế một phần ám nguyên chi khí để hắn có thể dễ dàng hấp thu.
Lão đầu nhìn tiểu tử cắn thuốc liền mở miệng trêu chọc.
- Thì ra tiểu tử ngươi bị y·ếu s·inh l·ý ?
Lâm Phong đang luyện hóa hắc thủy không có thời gian nói lý với lão, xích linh đan vừa vào cơ thể hắc khí trong người hắn liền giảm đi một ít, tuy không nhiều nhưng vẫn có tác dụng.
Linh lực của hắn chậm chậm tiến về phía ám nguyên chi thủy, chỉ còn một chút nữa là có thể chạm đến thì lại hết thuốc.
- Đậu xanh.
Lâm Phong tạm thời bỏ qua hắc thủy, linh lực của hắn bắt đầu cắn nuốt hắc khí tàn dư bên trong cơ thể, cả quá trình phải mất một canh giờ để hoàn thành.
- Lão đầu có cách gì khác không ?
- Tạm thời vẫn chưa nghĩ ra.
Những thứ có thể dùng đều đã sử dụng, ngay cả thánh thụ cũng không thể trấn áp được ám nguyên chi thủy xem ra phải tìm một thứ cao cấp hơn, thứ cao cấp đó là gì thì lão chưa nghĩ ra.
- Một thứ còn lợi hại hơn cả thánh thụ sao ?
Lâm Phong nhíu mày, trong thiên địa thánh nhân đứng đầu vạn vật, chỉ cần có liên quan đến chữ thánh đều có thể làm cho thiên hạ dậy sống, muốn tìm một thứ lợi hại hơn thánh thụ còn khó hơn lên trời.
- Lên trời ?
Trong đầu hắn chợt lóe lên một ý tưởng.
- Lão đầu trên chữ thánh có phải là chữ thần không ?
- Tiểu tử ngươi hỏi chuyện này làm gì ?
- Ta có ý này hay lắm.
Lâm Phong lấy ra mấy mảnh hộ thần giáp, hắn còn nhớ lần trước băng nữ bị một tên hắc y nhân dùng hắc khí t·ấn c·ông, chính hắn đã dùng hộ thần giáp để chữa trị cho nàng.