Chương 275: Thánh cung chiêu đồ
Bên trong cơ thể của Lâm Phong, hỏa ảnh và hắc khí bắt đầu xảy ra xung đột, cả hai không ngừng giao chiến để giành lấy địa bàn, cơ thể của hắn vừa bị hỏa ảnh thiêu đốt vừa bị hắc vụ thôn phệ, vô cùng thê thảm.
Lâm Phong căn răng chịu đựng, cảm giác đau thấu tim gan làm cho gương mặt hắn liên tục biến dạng, thất khiếu rỉ máu.
- Liệt hỏa phần thiên.
Cả người hắn bạo phát hỏa quang, hắc vụ bên trong cơ thể liên tục bị hỏa ảnh đẩy lui, đến nước này Lâm Phong chỉ có thể chọn giữa lại hỏa linh thể của hắn.
Nữa giờ trôi qua, phần lớn hắc vụ bên trong cơ thể đã bị hỏa ảnh thiêu đốt, chỉ còn lại một giọt ám nguyên chi thủy có kích thước bằng một nữa lúc đầu tồn tại.
Hỏa ảnh vừa chạm vào hắc thủy thì giọng nói của lão đầu truyền đến.
- Mau dùng hỏa lực phong ấn ám nguyên chi thủy.
Lâm Phong lập tức làm theo, hắn dùng một phần hỏa ảnh áp chế hắc thủy để thanh niên này tạm thời nằm im trong cơ thể.
- Lão đầu như vậy đã ổn chưa ?
- Được rồi, mau luyện hóa phần nguyên khí còn thừa, đừng lãng phí.
- Hiểu rồi.
Một giờ trôi qua, toàn bộ ám nguyên chi khí còn sót lại đã bị Lâm Phong hòa toàn luyện hóa, ám nguyên chi thủy tạm thời sẽ để yên bên trong cơ thể mỗi ngày hắn sẽ luyện hóa tên này một ít.
- Mệt c·hết lão tử.
Lâm Phong nằm b·ất t·ỉnh trên giường, tình hình lúc nãy đúng là vô cùng nguy kịch nếu không phải nhờ sư nhanh trí và quyết đoán của hắn thì giờ này hắn đã đi theo ông bà rồi.
Sáng hôm sau, thánh cung chiêu đồ tiếp tục diễn ra, tuy đây đã là thành trì cuối cùng nhưng vẫn không có gì thay đổi, Đan khu vẫn là nơi nhàn nhất, chỉ có vài chục đan sư tới tham gia.
Lâm Phong đang nhàm chán ngồi xem mấy thanh niên luyện đan thì giọng nói của lão đầu truyền đến.
- Bên kia có một tiểu tử không tệ.
- Thì sao ?
- Đêm qua là sơ xuất của lão phu, hôm nay lão phu có một lễ vật muốn tặng tiểu tử ngươi.
- Cái gì mà sơ xuất, đêm qua rõ ràng lão muốn lấy cái mạng nhỏ của ta.
Lão đầu trầm mặt, lần này đúng là lão đuối lý.
- Tiểu tử ngươi muốn gì, nói đi.
- Nói vậy còn nghe được.
Lâm Phong nhíu mày, hạnh phúc đến bất chợt nhất thời hắn không biết phải làm sao.
- Tạm thời ta chưa nghĩ ra, xem như lần này lão nợ ta một ân tình.
- Thành giao.
- Lúc nãy lão nói tên tiểu tử kia thế nào ?
- Không tệ.
Bên trong đám thiếu niên đang luyện đan không ngờ lại có một tên lọt vào mắt xanh của lão đầu, ngay cả chân truyền đệ tử của thánh cung thì lão cũng không xem ra gì, nhất định thanh niên này phải có chỗ hơn người.
Lâm Phong lấy thẻ bài của đối phương ra xem thử phát hiện thanh niên này chỉ là một tên tán tu đến từ tiểu thành trì, tu vi linh giả tứ cấp hậu kỳ.
- Mạc Cương, cái tên này hình như ta chưa nghe qua bao giờ.
Chỉ là một tán tu không tên không tuổi cũng không có gia tộc phía sau, hoàn toàn không có gì nổi bật.
- Tiểu tử ngươi không phải cũng là tán tu sao ?
- Ý của lão là thiên phú luyện đan của tên đó có thể so với ta ?
- Không kém bao nhiêu.
- Vậy thì sao ?
Nói chuyện cả buổi trời Lâm Phong vẫn chưa biết được ý định của lão đầu là gì.
- Dù sao bây giờ tiểu tử ngươi cũng có chút thân phận, không thể chuyện gì cũng tự chạy đi làm.
- Cũng đúng.
Đại lộ tu chân càng về sau sẽ càng khó đi, một mình hắn không thể gánh quá nhiều thứ, tốt nhất là tìm một tên nào đó giúp hắn làm những chuyện không cần thiết.
Một canh giờ trôi qua, Đan khu chiêu đồ kết thúc, toàn bộ tu sĩ tham gia khảo thí đều thành công thông qua vòng sơ loại, bây giờ bọn họ có thể chuẩn bị tiến về thánh cung để tham gia vòng đấu loại.
- Mạc đạo hữu.
Mạc Cương vừa bước chân ra khỏi Đan khu thì nghe thấy có người gọi tên, hắn vừa quay đầu liền bị dọa cho hết hồn.
- Các ngươi…
Trước mặt hắn là một đám thanh niên, thiếu nữ mặt y phục của Cửu Huyền đan cung, lúc hắn bước vào Đan khu đã nhìn thấy đám người này ở vị trí chiêu đồ.
Lâm Phong nhìn vẻ mặt lo lắng của thanh niên trước mặt liền bước tới vỗ vai.
- Có muốn đi ăn với bọn ta không ?
- Ngươi… ngươi là ôn thần Lâm Phong ?
- Không sai.
Mạc Cương nuốt nước bọt, tâm tình của hắn lúc này vô cùng kích động, đệ nhất thiên tài đan đạo Nam Hoang lại chủ động mời hắn đi ăn.
- Ta…
- Đi thôi, có gì nói sau.
Lâm Phong kéo Mạc Cương rời đi, tu vi của hắn hơn xa đối phương muốn làm gì mà chẳng được.
Phong Viêm đi theo phía sau, ánh mắt liên tục đánh giá Mạc Cương, hắn làm ăn với Lâm Phong được một thời gian biết rõ tên sư đệ này sẽ không làm những chuyện vô ích nhưng có nhìn thế nào cũng không nhận ra được huyền cơ.
Lâm Phong chọn một cái khách điếm sang trọng sau đó gọi một đống thức ăn, hắn mỉm cười nhìn mọi người.
- Các vị sư huynh sư tỷ cứ ăn uống thỏa thích, hôm nay đệ mời.
- Lâm sư đệ có chuyện gì vui sao ?
Phong Viêm mỉm cười nhìn tên sư đệ, không biết được nguyên nhân thì hắn cũng chẳng dám ăn.
Lãnh Phi Dao ngồi bên cạnh dùng ánh mắt hiếu kỳ nhìn tên sư đệ.
- Hôm nay đệ bị sao vậy, có phải đêm qua luyện công quá độ nên vẫn chưa tỉnh ngủ ?
- Hôm nay tâm tình của đệ rất tốt.
Lâm Phong tìm một chỗ ngồi xuống, ánh mắt nhìn Mạc Cương vẫn còn đứng im ở gốc phòng.
- Mạc đạo hữu không cần khách khí, hôm nay ta mời.
- Đa tạ.
Mạc Cương nói xong vẫn đứng yên một chỗ, trước mặt hắn đều là chân truyền đệ tử của thánh cung, một tán tu như hắn làm gì có tư cách ngồi chung bàn với đối phương.
Ánh mắt hắn nhìn về phía Lâm Phong.
- Lâm huynh tìm ta có chuyện gì sao ?
- Mạc đạo hữu là đang xem thường Lâm Phong ta sao ?
- Không có, chỉ là…
Lãnh Phi Dao trừng mắt nhìn Mạc Cương.
- Ngươi yên tâm, có ta ở đây tiểu Phong tử sẽ không dám làm gì ngươi đâu, ngồi đi.
Phong Viêm mỉm cười nhìn Mạc Cương.
- Mạc huynh đệ nên hiểu rõ kỳ ngộ đối với một tán tu quan trọng như thế nào, hôm nay không nắm lấy sau này sẽ hối hận.
Mạc Cương do dự một lúc cuối cùng cũng ngồi vào bàn ăn, hắn không hề biết quyết định hôm nay của bản thân sẽ thay đổi cả tương lai sau này của hắn.
Ăn uống một lúc, Lâm Phong nhìn thanh niên đối diện.
- Mạc đạo hữu lần này ta mời đạo hữu đến đây là có một chuyện muốn thượng lượng với đạo hữu.
- Không biết Lâm huynh muốn thương lượng chuyện gì.
- Đạo hữu thấy đan thuật của ta thế nào ?
Mạc Cương không cần suy nghĩ liền trả lời.
- Đan thuật của Lâm huynh đã đạt đến cảnh giới thượng thừa, ở Nam Hoang chỉ sợ khó tìm được đối thủ.
- Những lời này là thật lòng ?
- Hoàn toàn là thật.
Lâm Phong mỉm cười đắt ý, cảm giác được người khác ca ngợi đúng là dễ chịu vô cùng.
- Nếu ta muốn thu Mạc đạo hữu là đệ tử thì sao ?
- Cái gì ?
Lãnh Phi Dao đang ngồi gặm đùi gà nghe tên sư đệ nói liền hét lên, cả cái đùi gà cũng bị rơi xuống.
- Đệ muốn thu hắn làm đệ tử ?
- Có vấn đề gì sao ?
- Đương nhiên là có vấn đề.
Lâm Phong nhíu mày, hắn nhớ bên trong nội quy của thánh cung hình như không có cấm đệ tử thu đồ đệ.