Chương 265: Thánh cung chiêu đồ
Tay còn lại của nàng lấy ra thêm một thanh trường tiên, ánh mắt hưng phấn nhìn tên dâm tặc.
- Ngươi có phục không?
- Ngươi… ngươi muốn làm gì?
- Ngươi đoán xem.
- Ngáo... hú...
Phong Thanh Thanh vừa dứt lời, trường tiên trong tay liền đánh về phía Lâm Phong, thanh âm thảm thiết không ngừng vang vọng khắp Bách Luyện phong làm cho một số tên đệ tử gần đó cảm thấy lạnh người.
- Không biết là người nào lại ra tay tàn nhẫn như vậy.
- Yêu thú cũng là một sinh mạng a.
- Tội lỗi tội lỗi.
Nữa giờ sau, Lâm Phong hấp hối nằm trên mặt đất, tuy bạo nữ không ra tay quá nặng nhưng đủ làm cho hắn đau đến tim gan.
- Lão đầu sao lúc nãy linh lực của ta không sử dụng được?
- Trường tiên của nha đầu đó không đơn giản.
Theo lời của lão đầu thì trường tiên trong tay Phong Thanh Thanh là một loại pháp binh, bên trên có pháp văn phong ấn linh lực chỉ cần bị nàng trói được thì như cá nằm trên thớt.
- Lão có cách gì không?
- Chỉ cần tiểu tử ngươi không để nha đầu đó bắt được là được.
- Xem như ta chưa nói gì.
Sau khi khôi phục linh lực Lâm Phong lại bắt đầu đại chiến với Phong Thanh Thanh, phần lớn thời gian hắn đều bị nàng đánh cho không ngốc đầu lên nổi, ngay cả cơ hội động vào người nàng cũng không có.
Lâm Phong nhìn trường tiên lần nữa đánh tới lập tức kết thủ ấn.
- U Minh đoạt thiên.
Trường tiên vừa đánh tới liền bị hỏa ảnh cuốn lấy, hai bên giằng co nhau trên không nhất thời bất phân thắng bại.
- Phá.
Phong Thanh Thanh một tay cầm trường tiên, tay còn lại kết thủ ấn, tiểu phong thổi đến dập tắt hoàn toàn hỏa ảnh, trường tiên tiếp tục đánh thẳng về phía đối phương.
- Thiên lý…
Lâm Phong chưa kịp bỏ chạy thì đã bị trói lại, không biết đây đã là lần thứ bao nhiêu hắn bị bạo nữ bắt được.
- Ta thật sự yếu như vậy sao ?
Phong Thanh Thanh thu lại trường tiên, h·ành h·ạ dâm tặc mấy giờ liền nàng đã bắt đầu cảm thấy nhàm chán.
- Hôm nay đến đây thôi.
- Đa tạ thủ hạ lưu tình.
Hai người ở lại Bách Luyện Phong thêm một lúc để Lâm Phong khôi phục chút linh lực sau đó rời đi, trên đường xuống núi có không ít ánh mắt kỳ lạ nhìn về phía Lâm Phong làm hắn cảm giác không được tự nhiên.
- Lão tử chỉ đến đây luyện tập một lúc có cần phải nhìn như vậy không ?
- Ai bảo tiểu tử ngươi rên rỉ lớn tiếng như vậy.
Lâm Phong nghe lão đầu nói liền tỉnh ngộ, hắn dẫn theo một mỹ nhân như Phong Thanh Thanh đi tới chỗ không người lại còn phát ra những thanh âm thảm thiết như vậy, nếu chỉ nghe mà không nhìn đúng là rất dễ hiểu lầm.
Trong những ngày tiếp theo tất cả đại tộc ở Nam Hoang đều nhận được thông báo chiêu đồ của ngũ đại thánh cung, đối với những gia tộc nhận được thư mời thì tộc nhân của bọn họ sẽ không cần tham gia vòng sơ loại.
Bên trong một căn phòng sang trọng của Trường Hà thánh cung, Nam Cung Như Mộng lặng lẽ đọc quyển đan thư trên tay, ánh mắt ẩn hiện mệt mỏi.
Trước mặt nàng là gần trăm tờ thư mời vừa được xử lý xong, ngày mai số thư mời này sẽ được gửi tới các gia tộc bên trong địa phận của Trường Hà.
Trên mỗi tờ thư mời đều có lưu lại dấn ấn của Nam Cung Như Mộng, tất cả gia tộc sau khi nhận được thư mời đều sẽ cử tộc nhân đến tham gia đại hội chiêu đồ, đây chính là sức hấp dẫn của Nam Hoang nhị mộng.
Nam Cung Như Mộng đặt quyển thư tịch trong tay lên bàn, ánh mắt suy tư.
- Không biết bây giờ đan đạo của hắn đã tiến triển như thế nào rồi.
Như Mộng một lòng truy cầu đan đạo vô thượng không như tên nào đó chỉ biết luyện đan vì linh thạch, từ sau khi bị Lâm Phong đánh bại nàng không ngừng tìm hiểu đan thuật, mấy ngày nay lại thêm chuyện của thánh cung khiến cho một nữ tử như nàng có chút không chịu được.
Đúng lúc này bên ngoài truyền đến gọi.
- Nam Cung chấp sự, Liễu Huân Vũ có chuyện muốn cầu kiến.
- Cho vào.
Cửa phòng mở ra, Liễu Huân Vũ từ bên ngoài bước vào, nàng vừa nhìn thấy nữ tử bên trong liền hành lễ.
- Huân Vũ tham kiến Nam Cung chấp sự.
- Huân Vũ ngồi đi.
Sau khi từ Vô Cực thánh cung trở về Nam Cung Như Mộng đã thành công đột phá vương giả, được thánh cung thăng lên làm ngoại môn chấp sự của đan cung.
- Muội tìm ta có chuyện gì không?
- Có người nhờ muội tặng cho tỷ một món quà.
Liễu Huân Vũ lấy ra hai cái túi trữ vật đưa cho đối phương, ánh mắt nàng khẽ lướt qua mấy thứ trên bàn.
- Tỷ tỷ đừng nên quá sức, phải bảo trọng thân thể.
- Đa tạ sư muội quan tâm, ta biết phải làm sao.
- Vậy muội không làm phiền tỷ tỷ.
Huân Vũ dứt lời liền rời đi, Như Mộng tiễn sư muội một đoạn sau đó trở lại phòng, ánh mắt nhìn hai cái túi trữ vật trên bàn, người có thể nhờ Huân Vũ tặng quà cho nàng trên đời này chỉ có một.
Nàng mở cái túi thứ nhất ra xem, bên trong là vài chục gốc linh dược, phần lớn là địa cấp chỉ có một gốc đạt đến thiên cấp, ánh mắt nàng thoáng hiện nghi ngờ.
- Chẳng lẽ không phải hắn.
Theo những gì Như Mộng tìm hiểu về Lâm Phong thì nam nhân này thuộc loại ham tài, chuyện không có lợi thì hắn sẽ không làm, loại người này sao có thể chủ động tặng quà cho người khác.
Bên trong cái túi thứ hai là một quyển thư tịch bên ngoài có ghi bốn chữ U Minh bí tịch, ngoài ra còn có một cái ngọc giản và một khối linh thạch.
Như Mộng đọc thử vài tờ thư tịch, càng đọc ánh mắt nàng càng ngưng trọng, bên trong thư tịch là những thứ có liên quan đến đan đạo do các vị đan sư của U Minh thánh cung tìm hiểu và ghi lại.
Nữa giờ trôi qua, Như Mộng đặt thư tịch lên bàn, nàng cầm lấy ngọc giản lên quan sát, thần thức vừa tiến vào vẻ mặt trở nên phức tạp, cuối cùng nàng cũng hiểu vì sao tên nam nhân kia lại tặng cho nàng một món bảo vật lớn như vậy.
- Huân Vũ sư muội đúng là có phúc.
Bên trong ngọc giản Lâm Phong có ghi rõ lý do hắn tặng đại lễ cho Như Mộng và đây là nguyên văn.
- Nam Cung đạo hữu đã lâu không gặp, tại hạ nghe nói đạo hữu ở Trường Hà làm ăn rất tốt, kiếm được không ít linh thạch, bảo vật cũng có rất nhiều nên tại hạ không biết phải tìm thứ gì để làm quà gặp mặt.
- Lần này tại hạ tiến vào U Minh di tích, trãi qua vô số lần thập tử nhất sinh đã thu được không ít kỳ ngộ, đây chỉ là một chút lòng thành của tại hạ xin đạo hữu đừng từ chối.
- Trong thời gian tại hạ tiến vào di tích vô tình gặp được một vị nữ tử, từ khi nhìn thấy nàng tại hạ như tìm thấy ánh sáng nơi cuối thông đạo, nhân sinh không còn cô độc.
- Sau khi tìm hiểu một thời gian đã biết được một nữa nhân sinh của tại hạ đang ở Trường Hà, đúng lúc nơi này lại là địa bàn của Nam Cung đạo hữu.
- Tại hạ nghe nói Nam Cung đạo hữu một lòng truy cầu đan đạo không màn thế sự thật là hiếm thấy, nhưng sự tình lần này quan hệ trọng đại hi vọng đạo hữu sẽ nhớ đến ân tình năm xưa mà ra tay tương trợ, đại công cáo thành tại hạ nhất định sẽ hậu tạ.
- Tại hạ xin chúc đạo hữu sớm hoàn thành ước nguyện.
Nam Cung Như Mộng nhìn quyển thư tịch trên bàn, bên trong thư tịch có ghi rõ U Minh bí tịch có tổng cộng ba quyển, hai quyển còn lại nhất định đang ở trong tay Lâm Phong.
- Xem ra ta vẫn chưa thể nghĩ ngơi được.