Chương 261: Tàn tích U Minh
Bên ngoài đại trận, ngũ đại thánh cung vẫn tiếp tục t·ruy s·át hắc y nhân nhưng số lượng tu sĩ đuổi theo chỉ còn hơn trăm người, chủ yếu là trưởng lão và chấp sự của thánh cung.
Tốc độ phi hành của đám hắc y nhân là cực nhanh dù Thiên Ảnh ma điêu của Lâm Phong cũng không theo kịp, đám linh giả và địa thú đều bị bỏ lại phía sau.
Nữa ngày trôi qua, hắc y nhân đã đến gần lối vào phong linh, chỉ cần rời khỏi nơi này thì bọn chúng sẽ có cơ hội thoát khỏi sự truy đuổi của ngũ đại thánh cung.
Đúng lúc này một đám lão đầu xuất hiện trước lối vào của phong linh.
- Các ngươi đã bị bao vây, mau bỏ binh khí xuống.
Ngũ đại thánh cung từ phía sau đuổi đến, hắc y nhân trước sau đều bị vây, U Minh thánh chủ nắm hắc đao trong tay, cả người tỏa ra hắc vụ.
- Các ngươi nghĩ có thể cản được bổn tọa ?
Sát khi từ trong U Minh ma đao tỏa ra làm cho đám lão đầu không dám manh động, hắc vụ xung quanh bắt đầu chuyển động tạo thành một vòng xoáy khổng lồ.
- ONGGGGGG…
Hoàng kim đại chung lơ lửng trên không, kim quang rực rỡ như thái dương, hắc vụ gặp phải kim quang liền tan biến.
- Trấn Thiên chung.
Đám hắc y nhân vừa nhìn liền nhận ra lai lịch của cự chung, trong trận đại chiến năm đó Cửu Huyền thánh chủ đã dùng Trấn Thiên chung ngăn cản U Minh ma đao.
Một trưởng lão Âm Dương thánh cung lấy ra thanh pháp trượng có hai màu hắc bạch, hắc quang chiếu về phía đám người U Minh, bạch quang chiếu về phía thánh cung.
- Âm Dương thánh trượng.
Hắc y nhân bị hắc quang chiếu vào cảm giác như rơi vào phong ấn, linh lực bên trong cơ thể liên tục suy giảm.
Nơi bạch quang chiếu tới, linh khí thiên địa trở nên nồng đậm, linh lực tu sĩ hồi phục, thực lực không ngừng tăng lên.
U Minh thánh chủ nhìn hai kiện trấn cung thánh bảo lơ lửng trên không, ánh mắt ngưng trọng, nếu không phải hắn b·ị đ·ánh lén thì chỉ cần một đao là có thể trấn áp ngũ đại thánh cung.
- Các ngươi không cần lo cho ta, tự tìm đường thoát đi.
- Thánh chủ.
Lúc này hắc y nhân đã bị ngũ đại thánh cung vậy chặc, lối ra duy nhất đã bị hai kiện hộ cung thánh bảo trấn giữ, muốn xong ra ngoài chỉ có một cách duy nhất là đánh bại đám người trước mặt.
Trưởng lão thánh cung nhìn đám hắc y nhân vẫn im lặng liền lên giọng.
- Các ngươi đã không còn đường thoát, đừng hi sinh vô ích.
- Vậy sao ?
Đúng lúc này một đám hắc y nhân từ bên ngoài tiến vào, dẫn đầu là thủ lĩnh Ma giáo Quỷ Ảnh, phía sau còn có mười mấy tên hắc y nhân đi theo, mỗi tên đều phát ra khí tức cường đại.
Ngũ đại thánh cung không ngờ Ma giáo lại đến vào lúc này, mỗi người đều lấy ra binh khí chuẩn bị sẵn sàn chiến đấu.
- Đám yêu nghiệt các ngươi đến đây làm gì ?
- Các ngươi yên tâm, lần này bọn ta đến đây không phải để đánh nhau.
Quỷ Ảnh hướng về phía U Minh thánh chủ hành lễ.
- Chủ nhân của ta ngưỡng mộ đại danh của thánh chủ nên ra lệnh mời thánh chủ đến bản giáo để luận bàn.
- Chủ nhân của ngươi là ai ?
- Là kẻ thù không đội trời chung của ngũ đại thánh cung.
U Minh thánh chủ khẽ lắc đầu.
- Chỉ sợ là có ngươi không cho ta đi.
Quỷ Ảnh mỉm cười nhìn về phía ngũ đại thánh cung.
- Lần này ta đến đây không chỉ mời thánh chủ mà còn mang theo lễ vật tặng cho các vị trưởng lão thánh cung, ta tin họ sẽ rất hài lòng.
- Đám yêu nghiệt các ngươi đã đến thì đừng hòng rời đi.
- Các vị đừng vội, đợi xem xong lễ vật chúng ta sẽ tiếp tục nói chuyện.
Thêm một đám hắc y nhân từ bên ngoài tiến vào, mỗi tên đều mang theo một người, trưởng lão thánh cung vừa nhìn thấy liền biến sắc.
Đám người Ma giáo mang đến chính là trưởng lão và chấp sự thánh cung hộ tống tu sĩ rời khỏi cổ thành hôm trước, không ngờ lại lọt vào tay Ma giáo.
Quỷ Ảnh mỉm cười nhìn đám lão đầu.
- Các vị thấy món quà của ta thế nào ?
- Ngươi muốn gì ?
- Các vị để U Minh thánh chủ rời đi, ta sẽ lập tức thả người.
Trưởng lão ngũ cung nhìn nhau, bây giờ lợi thế đang nằm trong tay đối phương, bọn họ chỉ có thể thỏa hiệp.
- Làm sao lão phu biết được các ngươi có giữ lời hay không ?
- Nếu các vị không tin thì ta sẽ ở lại.
- Được.
Ngũ đại thánh cung mở ra một đường để U Minh thánh chủ rời đi, Quỷ Ảnh vẫn ở lại bên trong phong linh đợi đến khi Ma giáo thả người hắn sẽ rời đi.
U Minh thánh chủ vừa rời khỏi phong linh thì được một đám người Ma giáo dẫn đi, Qủy Ảnh đợi thêm một lúc thì ra lệnh thả người.
- Các vị đạo hữu hẹn ngày gặp lại.
Vài ngày tiếp theo số tu sĩ còn lại bên trong phong linh vẫn tiếp tục tìm kiếm bảo vật, người của U Minh thánh cung đã chạy đi, yêu thú cũng rút lui, không còn ai có thể ngăn tu sĩ tầm bảo.
Ngũ đại thánh cung độc chiếm chủ cung, khi bọn họ tiến vào bảo khố phát hiện nơi này vô cùng hỗn loạn, khoáng thạch, binh khí, linh dược… rơi đầy đất.
- Nhất định là do đám dư nghiệt kia gây ra.
Phần lớn mọi người đều cho rằng U Minh thánh cung đã càn quét phần lớn bảo vật bên trong chủ cung chỉ chừa lại những thứ không đáng giá, nếu là tu sĩ bên ngoài tiến vào thì đã mang hết bảo vật rời đi.
Tuy những thứ có giá trị đã bị lấy đi nhưng số bảo vật còn lại vẫn rất nhiều, chỉ tính riêng số linh thạch ở tầng cuối cùng của bảo khố cũng đủ cho đệ tử ngũ cung tu luyện mấy chục năm.
Trong khi đám tu sĩ ngoài kia đang điên cuồng tầm bảo thì Lâm Phong nhàn nhã ngồi trong phòng thưởng trà cùng mỹ nhân.
- Huân Vũ tỷ tỷ, v·ết t·hương của tỷ thế nào rồi ?
- Đa tạ Lâ·m đ·ạo hữu quan tâm, v·ết t·hương của ta đã hoàn toàn hồi phục.
Liễu Huân Vũ nhìn nam nhân đối diện, ánh mắt thoáng do dự.
- Lâ·m đ·ạo hữu thứ ta nhờ đạo hữu tìm giúp không biết thế nào rồi ?
- Có phải là thứ này không ?
Lâm Phong lấy ra một cái địa đồ đưa cho Huân Vũ, đây là một trong hai món bảo vật mà hắn đã nhanh tay lấy được bên trong kim quan của tên thánh chủ, đáng tiết là khi hắn lấy U Minh ma đao thì tên đó lại thức tỉnh.
Liễu Huân Vũ nhìn địa đồ trong tay, thật ra nàng cũng không biết đây có phải là thứ gia tộc cần tìm hay không, văn tự bên trên địa đồ nàng hoàn toàn không đọc được.
Lâm Phong chỉ vào một nơi trên địa đồ.
- Nơi được đánh dấu này chính là U Minh tổ địa.
- Đạo hữu có thể đọc được văn tự này ?
- Cũng không có gì khó.
Tuy Huân Vũ không thể đọc được văn tự nhưng bên trong Liễu gia chắc chắn có người hiểu được, chỉ cần mang địa đồ về kiểm tra liền biết có đúng là thứ gia tộc của nàng đang tìm hay không.
Trong lúc Huân Vũ đang suy nghĩ thì Lâm Phong nhanh tay lấy lại địa đồ.
- Đệ…
- Thứ này đệ phải dùng mạng để đổi lấy, sao có thể dễ dàng đưa cho người ngoài.
- Đạo hữu yên tâm, Liễu gia nhất định sẽ bỏ ra cái giá xứng đáng để đổi lấy.
- Đệ chỉ cần họ giúp đệ làm một chuyện là được.
Ánh mắt hắn nhìn nữ tử đối diện, khóe môi khẽ nhếch.
- Tỷ đoán xem, nếu đệ mang thứ này đến Liễu gia cầu thân thì họ có chấp nhận không ?
- Làm sao ta biết được.
Liễu Huân Vũ khẽ quay đi, gương mặt xinh đẹp ửng hồng, trong lòng xuất hiện niềm vui khó tả, tên nam nhân này lúc nào cũng làm cho nàng kinh ngạc.