Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Thiên La

Chương 248: Tàn tích U Minh




Chương 248: Tàn tích U Minh

Lâm Phong tìm một chỗ nghỉ ngơi, cách đó vài bước chân là chỗ của bạo nữ, từ khi bước vào sơn mạch đến giờ nàng vẫn luôn đi phía sau hắn nhưng khi yêu thú tập kích thì nàng chỉ đứng một bên mà nhìn.

- Sao lúc nãy ngươi không ra tay ?

- Không hứng thú.

- Lỡ lúc đó ta bị yêu thú cắn trúng thì sao ?

Phong Thanh Thanh nhắm mắt dưỡng thần, ngay cả thiên thú còn không làm gì được dâm tặc thì mấy đầu yêu thú sao có thể động vào người hắn.

Lâm Phong ngồi chơi một lúc thì cảm thấy nhàm chán, ánh mắt nhìn qua đám đồng môn huynh đệ bên cạnh.

- Lúc nãy yêu thú tập kích bất ngờ không biết có ai b·ị t·hương không ?

- Tiểu tử ngươi từ bao giờ lại biết quan tâm người khác ?

- Tấm lòng cao thượng của ta có mấy ai hiểu được.

Lão đầu thở dài, nhìn bộ dáng cô độc của tên tiểu từ này người không biết còn tưởng hắn là chính nhân quân tử nhưng mấy trò vặt của hắn sao có thể qua được pháp nhãn của lão.

- Đan dược trị thương của tiểu tử ngươi không còn bao nhiêu, tốt nhất nên chừa lại một ít để đề phòng.

- Hắc hắc…

Lâm Phong biết không lừa được lão đầu liền chuyển qua chuyện khác.

- Lão đầu lúc nãy làm ăn được không ?

- Tiểu tử ngươi tự xem đi.

Thần thức của hắn lướt qua cổ nhẫn, bên trong chỉ có vài bộ địa cấp yêu thú.



- Sao ít vậy ?

- Nhiêu đó đã là nhiều rồi.

Trận chiến lúc nãy chỉ diễn ra vài giờ, số yêu thú không có bao nhiêu, phần lớn là huyền thú và hoàng thú, loại hàng này bình thường lão đầu sẽ không để ý.

Lâm Phong lấy ra vài khối linh thạch khôi phục linh lực, hỏa ảnh từ trên người hắn vừa tỏa ra thì linh khí bên trong linh thạch đã mất đi một phần.

Đây chính là tác dụng phụ của vạn hỏa khai thiên, linh lực của hắn so với tu sĩ bình thường nhiều hơn đến mấy lần nhưng mỗi lần đột phá thì số lượng linh thạch cần dùng cũng nhiều hơn tu sĩ bình thường mấy lần.

Bên trong sơn mạch không thể biết rõ ngày đêm nên thời gian chỉ có thể tính bằng giờ, sau khi nghỉ ngơi vài canh giờ thì tiếp tục lên đường.

Đám lão đầu lần theo dấu vết của U Minh cổ xà đi tới, nếu không có gì bất thường thì sẽ sớm tìm được vị trí của U Minh thánh cung.

U Minh cổ xà là hộ cung thánh thú cho nên hang ổ của yêu xà nhất định nằm bên trong U Minh thánh cung, đây chính là lý do vì sao đám lão đầu lại thả cho đám yêu thú rời đi.

Thời gian trôi qua, hàng vạn tu sĩ dừng lại trên một đỉnh cự sơn cao vạn dặm, trước mặt bọn họ là thất sắc phong linh rực sáng giữa hắc vụ mênh mông.

- Cuối cùng cũng tìm được.

Một vài lão đầu kích động nhìn về phía phong linh, đây chính là chiến trường của một trong những trận đánh đẫm máu nhất lịch sử Thiên La đại lục, là nơi ghi lại chiến công vang dội của ngũ đại thánh cung.

Một số tu sĩ không kiềm lòng được mà chạy về phía trước, gần vạn năm trôi qua bên trong phong linh chắc chắn không còn tu sĩ tồn tại, nơi này bây giờ đã trở thành một cái bảo tàn vô chủ.

Hàng vạn tu sĩ như n·ước l·ũ tràn về phía phong linh, khi bọn họ đến gần thì nhìn thấy một cái vết nứt kéo dài đến vài chục dặm, hắc vụ từ nơi đó không ngừng phun ra.

Đám lão đầu chỉ đứng bên ngoài quan sát, đám đệ tử phía sau cũng không dám manh động, có trời mới biết bên trong phong linh là thứ gì.

Một lão đầu lăng không bay tới.

- Nếu các vị đã không muốn tiến vào vậy lão phu xin đi trước.



- Lý lão đầu đừng hòng độc chiếm thánh bảo.

- Lão phu cũng muốn nhìn xem U Minh thánh địa có gì.

Đám lão đầu từng người tiến vào, sau đó là đám tiểu bối lần lượt tràn vào, vết nứt rộng gần vài chục dặm thoáng cái đã bị tu sĩ lấp kín.

Lâm Phong đi theo phía sau yêu nữ, vừa bước vào phong linh thì thiên địa như bị hắc ám nuốt chửng, mở mắt hay nhắm mắt đều như nhau, nơi này thật sự quá đen tối.

- Bây giờ đi kiểu gì đây ?

Bên trong phong linh hoàn toàn không thể xác định được phương hướng, dù là thần thức cũng bị hạn chế gần như không thể sử dụng.

Đúng lúc này giọng nói của lão đầu truyền đến.

- Tiểu tử lên trên.

Lâm Phong nghe lão đầu nói liền truyền âm cho băng nữ.

- Hàn Băng sư tỷ chúng ta mau lên phía trên nhìn xem.

Lãnh Hàn Băng khẽ gật đầu, nàng và hắn cưỡi ảnh điêu bay lên, càng lên cao hắc vụ càng mờ dần, tầm nhìn so với bên dưới tốt hơn rất nhiều.

Đám tu sĩ bên dưới cũng bắt đầu bay lên, phần lớn sử dụng hành không pháp chỉ, một số ít tu sĩ có điệu kiện thì cưỡi phi cầm.

Lâm Phong ra lệnh cho ảnh điêu bay theo phía sau đám lão đầu, còn hắn thì nhàn nhã ngắm nhìn phong cảnh xung quanh.

Bên dưới ảnh điêu là hắc khí mênh mông vô tận, bên trên là thất sắc phong linh lấp lánh hào quang, bên cạnh là băng nữ lãnh diễm tuyệt trần, đúng là nhân gian mỹ cảnh, thế gian hiếm có.

- Nếu có thể đá yêu nữ đi thì càng tốt.

Lâm Phong âm thầm cầu nguyện, hắn vừa dứt lời thì phía sau truyền đến tiếng hét thảm, một tên tu sĩ đang phi hành bị thứ gì đó kéo vào hắc vụ.



- Cẩn thận, bên trong hắc vụ có yêu thú.

- Sao có thể.

Đám tu sĩ bay lên cao vẫn bị t·ấn c·ông, một xúc tu từ bên trong hắc vụ đâm thẳng về phía ảnh điêu nhưng chưa chạm tới thì đã bị Linh Mộng đốt cháy.

- Là thực linh mộc.

Lâm Phong nghe yêu nữ nói lập tức ra lệnh cho Thiên Ảnh ma điêu bay thẳng lên trời, phía sau ảnh điêu hàng vạn xúc tua đang không ngừng t·ấn c·ông tu sĩ, một khi bị kéo xuống thì xác định.

Thực linh mộc là một loại yêu thụ hấp thu linh lực của thiên địa để sinh trưởng, bọn chúng thường sống ở những nơi âm u với số lượng cực kỳ khủng bố có thể lên đến hàng trăm vạn, tu sĩ và yêu thú đối với thực linh thụ chẳng khác gì linh đan diệu dược.

Vô số xúc tua từ bên trong hắc vụ phóng ra cuống lấy tu sĩ kéo xuống bên dưới, Thiên Ảnh ma điêu đã bay được một lúc vẫn bị xúc tua bám theo.

- Bên dưới thật sự là thực linh thụ ?

Lâm Phong bắt đầu hoài nghi suy đoán của yêu nữ, bây giờ hắn đang ở độ cao vài chục dặm so với mặt đất vậy mà vẫn bị yêu thụ t·ấn c·ông, thiên địa này làm gì có yêu thụ cao như vậy.

Giọng nói của lão đầu truyền đến.

- Nơi này đã bị phong ấn gần vạn năm, linh khí tích tụ vô cùng nồng đậm, thực linh thụ phát triển đến mức độ này cũng không có gì kinh ngạc.

Bây giờ nghe lão nói hắn mới để ý linh khí nơi này cực kỳ nồng đậm gần như có thể so với hạ phẩm linh thạch.

- Như vậy chẳng phải bên dưới nơi này có rất nhiều linh thạch sao ?

- Đúng vậy, tiểu tử ngươi nhảy xuống đào vài ngày không chừng có thể kiếm được vài chục vạn linh thạch.

Lâm Phong liếc nhìn xuống bên dưới chỉ thấy một màu âm u cùng với vô số xúc tua, hắn mà nhảy xuống chẳng khác nào tự đào hố chôn mình.

- Xem tuyệt chiêu của lão tử.

Hắn lấy ra mấy bình âm thi phấn đổ xuống bên dưới, thực linh mộc ăn thịt nhả xương, gần vạn năm trôi qua nhất định đã có vô số yêu thú nằm lại nơi này.

Một lúc sau, từ bên dưới hắc vụ truyền đến từng luồn khí tức kinh khủng, vài cái xúc tua vừa phóng ra thì bị thứ gì đó kéo ngược trở vào, nhìn rõ sẽ thấy có vài bộ bạch cốt đang bám vào trên đó.