Chương 221: Vô Cực bí cảnh
Linh Mộng rút trường kiếm múa vài đường, ánh kiếm lóe lên rồi biến mất, hai miếng thịt lợn thơm phức đã vào tay.
- Hàn Băng dùng thử xem thịt yêu trư ta bắt có ngon không ?
- Mùi vị rất tốt.
Lúc này lại có thêm vài ánh kiếm lóe lên, hai khối thịt lớn rơi vào tay Phong Thanh Thanh.
Lâm Phong nhìn mấy khối thịt ngon nhất trên người yêu trư đều bị lấy đi, ánh mắt cấm tức nhìn hai nữ tử đối diện.
Hàn Băng là lão bà tương lai của hắn muốn ăn bao nhiêu cũng được, yêu nữa có công bắt yêu trư cho vài miếng cũng không sao, chỉ là bạo nữ không làm mà đòi ăn, đúng là không xem hắn ra gì.
- Thượng thiên hữu nhãn, cầu cho thức ăn chỉ có đường vào mà không có đường ra.
Lâm Phong cầu nguyện xong liền lấy ra đại đao chém xuống hai miếng thịt, so với hai nữ tử đối diện chỉ có thể diễn tả bằng hai chữ, thô tục.
Sáng hôm sau, thiên ảnh ma điêu tiếp tục hướng Xích Viêm cốc bay đi, tối qua ảnh điêu ăn không ít thịt yêu trư nên tốc độ hôm nay so với hôm trước còn nhanh hơn vài phần.
Sau khi bay được nữa ngày thì Lâm Phong nhìn thấy một ngọn lửa lớn phía trước.
- Đến rồi.
Bên dưới Xích Viêm cốc có một cái hỏa mạch, bên trên là năm ngọn hỏa sơn phun trào hỏa khí, càng đến gần nhiệt độ càng tăng cao.
Thiên ảnh ma điêu bay tới gần sơn cốc thì tìm một chỗ hạ cánh, vài dặm xung quanh Xích Viêm cốc đều là địa bàn của Xích Viêm xà, một khi ảnh điêu bay vào sẽ làm cho bọn chúng đề phòng.
Lâm Phong vừa đặt chân xuống mắt đất liền cảm nhận được hỏa khí từ bên dưới chân truyền lên.
- Nơi này còn nóng hơn cả Hỏa Diệm sơn.
Dù là mấy chục vạn năm trước khi linh mạch tràn đầy thì ngũ hành linh mạch cũng vô cùng hiếm thấy, bên trong hỏa mạch thường có rất nhiều hỏa dược sinh trưởng cho nên đều bị đan sư và các thế lực chiếm giữ.
Tuy tốc độ của ảnh điêu rất nhanh nhưng khi đến gần Xích Viêm cốc thời gian đã không còn sớm, ban đêm không phải là lúc thích hợp để giao chiến với yêu xà nên Linh Mộng quyết định tìm một chỗ nghĩ chân, sáng mai sẽ tiến vào sơn cốc.
Sau khi đi vài vòng Lâm Phong lại tìm được một cái hang động, hắn bắt đầu dựng trại trước cửa hang, đêm nay lại phải canh cửa cho yêu nữ.
Hắn vừa làm xong thì nhìn thấy băng nữ từ bên trong hang động đi ra.
- Hàn Băng sư tỷ có chuyện gì sao ?
- Không có.
Lãnh Hàn Băng nhìn xung quanh sau đó hướng về một gốc đại thụ bước đi, nàng tung người nhảy vài cái, cơ thể dừng lại trên cành cao.
Lâm Phong nhìn băng nữ ngồi trên cành, gần đó còn có bạo nữ, vẻ mặt khó hiểu.
- Chẳng lẽ băng nữ bất hòa với yêu nữ ?
- Ngu ngốc, nha đầu đó rời hang động là vì sợ tiểu tử ngươi gặp nguy hiểm.
- À thế à.
Đúng lúc này lại có thêm một thân ảnh từ bên trong hang động đi ra, Linh Mộng nhìn Hàn Băng nằm trên cành, ánh mắt căm tức liếc nhìn Lâm Phong sau đó lăng không bay đến chỗ Hàn Băng.
Lâm Phong nhìn cái động trước mặt, yêu nữ và băng nữ đều ra ngoài vậy bên trong hang động sẽ trống không.
- Vào thôi.
Bây giờ vào động nghĩ ngơi thì yêu nữ sẽ trở thành người canh cửa cho hắn, vừa nghĩ đến liền cảm giác hưng phấn.
Lâm Phong vừa bước tới cửa hang thì dừng lại, Hàn Băng vì hắn nên mới rời động sao có thể bỏ nàng một mình bên ngoài.
Lâm Phong thu lại cái trại nhỏ rồi tìm một gốc đại thụ trèo lên, đây gọi là có phúc cùng hưởng, có cây cùng trèo.
Lãnh Hàn Băng tuy nằm trên cành cao nhưng vẫn để ý mọi hành động của lưu manh bên dưới, khóe môi cong lên, đôi mắt xinh đẹp ngắm nhìn dạ thiên.
Sáng hôm sau.
- Á… ẦM…
- Khụ khụ…
Lâm Phong chật vật đứng dậy, đây là lần thứ ba hắn rời từ trên cây xuống, lần đầu ngủ trên cây nên có chút không quen.
- Có phải ngươi cố ý không ?
Linh Mộng dùng ánh mắt phẩn nộ nhìn thanh niên bên dưới, vì tên khốn này mà cả đêm qua nàng không thể ngủ yên.
Sắc mặt của Phong Thanh Thanh cũng không tốt hơn bao nhiêu, nếu không vì thánh chủ lệnh thì nàng đã ném tên này đi cho yên giấc.
Lâm Phong nhìn thấy tình hình không ổn liền chuyển hướng.
- Không còn sớm nữa, chúng ta mau lên đường thôi.
Vừa dứt lời hắn liền đạp vân tung mị ảnh chạy đi, thiên ảnh ma điêu bay phía trước dẫn đường, dựa vào khứu giác và thị giác của ảnh điêu có thể giúp đám người phía sau tránh được không ít yêu thú.
Xích Viêm cốc nằm sâu bên trong hỏa mạch, càng tiến vào thì nhiệt độ càng cao, đến khi Lâm Phong nhìn thấy cửa vào sơn cốc thì hắn phải dùng linh lực hộ thể để không bị hỏa khí tổn thương.
Ánh mắt hắn nhìn yêu nữ bên cạnh.
- Có kế hoạch gì chưa ?
- Theo ta.
Linh Mộng dẫn đầu bước đến cửa sơn cốc, nàng sẽ dụ hai đầu thiên xà rời đi sau đó Hàn Băng và Lâm Phong sẽ lén vào lấy địa hỏa tham vương.
Trên đường đi Lâm Phong đã đặt sẵn vài cái ma trận để đề phòng, tuy kế hoạch của yêu nữ khá tốt nhưng hắn vẫn chưa biết được nàng sẽ dùng cách gì để dụ hai đầu thiên xà rời ổ.
Vừa đến trước cửa sơn cốc, Linh Mộng vận linh lực tung một chưởng vào thẳng bên trong Xích Viêm cốc.
- Hỏa luân chưởng.
Hỏa ảnh hóa thành một cơn lốc cuốn lấy mọi thứ trong phạm vi vài chục trượng, đại thụ đỗ ngã, sơn thạch tán loạn.
- Xè… Xè…
Xích Viêm xà bên trong sơn cốc đồng loạt tràn ra, nhìn qua như dung nham từ hỏa sơn đổ xuống, cảnh tượng vô cùng kinh dị.
Lâm Phong nhìn hàng ngàn đầu yêu xà cùng lúc xuất hiện, tuy đã sớm chuẩn bị tâm lý nhưng cảm giác bất an vẫn dâng trào, ánh mắt tức giận nhìn yêu nữ lơ lững giữa không trung.
- Chẳng phải ngươi nói chỉ dụ hai đầu thiên xà rời đi thôi sao, kéo cả dòng họ bọn chúng ra làm gì ?
- Kế sách của bản thánh nữ tiểu tử ngươi sao hiểu được.
Linh Mộng nhìn vẻ mặt đần độn của tên nam nhân bên dưới liền giúp hắn giác ngộ.
- Đây gọi là đã thảo kinh xà.
- Hả ?
- Không động cỏ thì sao có thể đánh được xà.
Lâm Phong đứng hình mất năm giây, trợn mắt há miệng, lý luận của yêu nữ còn khủng bố hơn cả lão đầu.
- Là đả thảo kinh xà chứ không phải là đả thảo đả xà.
- Chẳng phải chỉ khác một chữ ?
- Nam nhân và nữ nhân chỉ khác một chữ, ngươi thấy giống nhau không?
- Chẳng phải đều là nhân tộc sao?
Linh Mộng dùng ánh mắt khinh bỉ liếc nhìn Lâm Phong, nói nhiều như vậy mà tên ngốc này vẫn không hiểu.
Một đám xích viêm xà vừa xuất hiện thì bị lốc xoáy cuốn vào, hàng chục đầu yêu xà lơ lửng giữa không trung sau đó bị ném bay khắp sơn cốc.
Lâm Phong đứng bên cạnh hai mắt lấp lánh.
- Lão đầu đến giờ làm việc rồi.
- Để đó cho lão phu.
Yêu xà bị ném đi, nữa c·hết nữa trọng thương, chỉ cần không có sinh cơ thì lão đầu đều có thể thu vào cổ nhẫn.
Lâm Phong nhìn yêu xà càng lúc càng đông nhưng phần lớn chỉ là địa cấp và huyền cấp có lẽ một mình yêu nữ là thừa sức đối phó.
- RỐNG…
Đúng lúc này có một đầu hỏa xà xuất hiện, thân dài hơn trăm trượng lấp lánh hỏa quang, xà nhãn rực lửa, trên đầu có một cái sừng to, yêu xà há miệng phun ra hỏa ảnh đánh ta cơn lốc của Linh Mộng.
Lâm Phong đừng cách yêu xà vài dặm vẫn có cảm giác bị thái sơn áp đỉnh, khí thể của thiên thú cao giai không phải một tên linh giả như hắn có thể chịu được, tình hình của Hàn Băng cũng không khá hơn chỉ có Phong Thanh Thanh là vẫn bình thường.
- Đến lúc thể hiện rồi.