Chương 220: Vô Cực bí cảnh
Lâm Phong nhìn quyển thư tịch trong tay nàng liền thở phào, còn tốt là chỉ đọc được một nữa.
- Sư tỷ bây giờ đã không còn sớm hay là hôm khác chúng ta sẽ so tài, có được không ?
- Đã trễ rồi sao ?
Như Mộng nhìn ra bên ngoài, lúc này đã gần tối, ánh mắt không nỡ rời quyển thư tịch trong tay.
- Lâm sư đệ quyển thư tịch này thật sự là do đệ viết ?
- Đúng vậy.
Lâm Phong thành thật gật đầu, quyển đan thư này là lão đầu đọc cho hắn ghi cho nên hắn chính là nhà biên soạn dựa trên ý tưởng của lão đầu.
- Chẳng lẽ thư tịch có vấn đề ?
- Không có…
Như Mộng do dự một lúc cuối cùng mở lời.
- Hôm sau ta có thể tìm đệ bàn luận về đan đạo không ?
- Hoang nghênh sư tỷ.
Hai người nói với nhau vài câu thì Như Mộng rời đi, tâm tình của nàng hôm nay rất tốt nên đã tặng luôn hai gốc địa dược cho Lâm Phong.
- Đúng là hào phóng.
Hai gốc địa dược Nam Cung Như Mộng mang tới đều là dị dược, một gốc là bạch vân chi thuộc về phong dược, gốc linh dược còn lại là thủy diệp kim hoa thuộc về thủy dược, quan trọng hơn là cả hai thanh niên này đều có thể đột phá lên thiên cấp.
- Lần này đúng là nhân phẩm của lão tử bạo phát.
Nữa tháng trôi qua, Cửu Huyền bí cảnh chính thức khai mở, tất cả tu sĩ sở hữu danh ngạch tập trung bên ngoài truyền tống trận, nhìn sơ qua có gần ngàn người.
Dẫn đầu là trưởng lão của ngũ đại thánh cung, phía sau là thánh tử và thánh nữ, cuối cùng là chấp sự và đệ tử thánh cung.
Bên cạnh Lâm Phong lúc này toàn là những nhân vật nổi danh của Nam Hoang như Lưu Hoa Vân, Nam Cung Như Mộng, Bách Lý Tinh…
- Không ngờ lão tử cũng có ngày đứng chung mâm với mấy tên yêu nghiệt này.
Bên trong truyền tống trận, hào quang bắt đầu tỏa ra, toàn bộ tu sĩ tham gia bí cảnh lần lượt bước vào, linh quang tan biến, truyền tống trận lại trống không như lúc đầu.
Tin tức Vô Cực bí cảnh khai mở nhanh chóng truyền đi khắp Nam Hoang, lần này không chỉ có thiên tài của Vô Cực thánh cung mà toàn bộ thiên tài ưu tú nhất của ngũ đại thánh cung đều tiến vào bí cảnh.
- Thời cơ đã điểm, chuẩn bị hành động.
Một đám hắc vụ lơ lửng giữa Hoang Nguyên, bên dưới là hàng trăm hắc y nhân, khẩu lệnh vừa dứt tất cả đều tản đi.
Hắc vụ trên cao hóa thành nhân ảnh, ánh mắt u ám nhìn về phía thánh thành.
- Hắc ám hàng lâm chính là lúc ta trở lại, ân oán năm xưa đã đến lúc phải kết thúc hắc hắc…
Bên trong Vô Cực bí cảnh, từng nhóm tu sĩ rời truyền tống trận đi tìm kỳ ngộ cho chính mình, thời gian bí cảnh mở ra chỉ có ba tháng không nhanh chân sẽ mất cơ hội.
Lâm Phong cưỡi thiên ảnh ma điêu xong thẳng vào bên trong bí cảnh, ảnh điêu được trang bị ẩn tức thú văn chỉ cần không bay vào địa bàn của thiên cấp yêu thú sẽ không bị phát hiện.
- Đầu yêu cầm này cũng không tệ.
Linh Mộng dùng ngọc thủ vuốt nhẹ yêu vũ, vừa mềm vừa mịn cảm giác còn tốt hơn y phục của nàng.
- Hàn Băng, yêu vũ này rất tốt hay là chúng ta dùng nó làm vài bộ nữ y, muội thấy có được không ?
- Ta thấy éo được.
Lâm Phong lập tức ngăn lại, yêu nữ càng lúc càng quá đáng, ngồi yêu cầm của hắn đã không trả linh thạch còn muốn lột lông, đúng là không xem hắn ra gì.
Linh Mộng mỉm cười.
- Một sợi yêu vũ đổi lấy trăm khối trung phẩm linh thạch, thế nào ?
- Ta không phải loại người thấy linh thạch là sáng mắt.
- Hai trăm khối linh thạch có được không ?
- Nam nhân nhất ngôn cửu đỉnh, ngươi bỏ cái ý định đó đi.
Hắn dùng ánh mắt kinh bỉ nhìn yêu nữ, Lâm Phong bây giờ không phải là Lâm Phong của ngày hôm qua, vài vạn linh thạch còn chưa đủ để hắn động tâm.
Lãnh Hàn Băng ngồi bên cạnh nhìn hai tên oan gia khẩu chiến, vẻ mặt lạnh như thường, đây không phải lần đầu nàng nhìn thấy cảnh tượng thế này.
Phong Thanh Thanh ngồi phía sau lại có cảm giác không bình thường, ánh mắt ẩn hiện kinh ngạc, nàng nghe nói Linh Mộng vô cùng căm hận nam nhân, mỗi lần tức giận yêu nữ thường tìm một đám nam nhân để đánh cho hả giận.
Lâm Phong ngồi ngắm cảnh thì cảm giác bị ai đó theo dõi, hắn vừa xoay người thì thấy bạo nữ đang nhìn, mém chút thì quên phía sau còn có một nữ nhân đáng sợ không thua gì yêu nữ.
Huyết Viêm cốc nằm sâu bên trong Vô Cực bí cảnh, với tốc độ của thiên ảnh ma điêu thì bay một ngày là tới nhưng bên trong bí cảnh nguy hiểm khắp nơi nên Lâm Phong quyết định chỉ bay vào ban ngày, ban đêm sẽ tìm chỗ nghĩ chân.
Trong địa đồ có chỉ rõ những nơi có thể dừng chân bên trong bí cảnh, Lâm Phong tìm một lúc thì ra lệnh cho ảnh điêu hạ xuống cự sơn gần đó.
- Hôm nay chúng ta sẽ nghĩ chân ở đây.
Chỗ ảnh điêu dừng lại có một cái hang động, theo địa đồ nghi chép thì đây là một cái hang bỏ hoang.
Ánh mắt Lâm Phong nhìn tam nữ bên cạnh.
- Ta và Hàn Băng sư tỷ có tu vi yếu nhất nên sẽ vào bên trong nghĩ ngơi, hai người ở ngoài canh chừng, quyết định như vậy đi.
- Ngươi ở ngoài canh chừng, ta và Hàn Băng sẽ vào bên trong.
Linh Mộng vừa dứt lời liền kéo Hàn Băng vào động, Lâm Phong lập tức phản đối.
- Ta không phục.
- Ngay cả lời của thánh nữ cũng dám không nghe ?
Nội quy thánh cung ghi rõ, toàn bộ đệ tử thánh cung không phân biệt cấp bậc đều phải nghe theo lệnh của thánh nữ và thánh tử, Lâm Phong là đệ tử gương mẫu càng phải tuân theo.
Nhìn yêu nữ và băng nữ tiến vào hang động còn hắn phải canh cửa ở bên ngoài, đúng là thất bại.
Lâm Phong vừa xoay người thì nhìn thấy bạo nữ vẫn đứng bên cạnh dọa hắn hết cả hồn.
- Ngươi… sao ngươi còn ở đây ?
- Ta không ở đây thì ở đâu ?
Một tiêu của Phong Thanh Thanh là bảo vệ tên dâm tặc này toàn mạng rời khỏi bí cảnh, tất nhiên nàng phải ở bên cạnh hắn.
- ẦM…
Đúng lúc này bên trong hang động truyền đến chấn động, Lâm Phong lập tức chạy vào.
- Hàn Băng sư tỷ đừng sợ, đệ đến cứu tỷ đây.
- Ngươi hét lớn như vậy làm gì ?
Lâm Phong vừa bước vào liền nghe được giọng nói của yêu nữ, bên cạnh nàng là một đầu yêu thú to tướng đang b·ốc k·hói.
- Là địa cấp yêu trư.
Linh Mộng chỉ đầu yêu trư nằm bên cạnh.
- Ngươi mang tên này ra ngoài nướng chín, đợi ta và Hàn Băng nghĩ ngơi xong sẽ ra dùng.
- Tuân lệnh.
Lâm Phong lập tức chạy tới lôi yêu trư đi, hắn vừa đi được vài bước lại nghe thấy thanh âm của yêu nữ truyền đến.
- Đừng có làm mất yêu đan của ta.
- Biết rồi.
Bên trong địa cấp yêu thú chắc chắn có yêu đan, Lâm Phong có ý định chôm yêu đơn của yêu ngưu không ngờ lại bị yêu nữ phát hiện.
Nữa giờ sao, Lâm Phong đã chuẩn bị xong chỗ nghĩ, hắn bắt đầu nướng thịt yêu thú, đối với địa thú thì chỉ dùng lửa thường sẽ không thể nướng chín, muốn thịt được yêu trư thì phải dùng đến hỏa lực.
Lâm Phong mất gần một giờ để nướng chín yêu trư, hỏa lực hắn dùng để nướng thịt còn nhiều hơn cả luyện đan.
- Thơm thật.
Hắn vừa cầm đại đao lấy thịt thì giọng nói của yêu nữ từ bên trong động truyền ra, Linh Mộng nhìn đầu yêu trư trước mặt liền gật đầu.
- Nhìn cũng không tệ.