Chương 217: Vô Cực bí cảnh
Vấn đề này Lâm Phong đã trao đổi với lão đầu, chỉ diệt hồn thạch là có tác dụng với hồn thú, những loại còn lại thì vô dụng.
- Tiểu tử thử hỏi xem ở đây có bán diệt hồn thạch không?
Lâm Phong nghe lão đầu nói thì biết lão định chơi trò không trâu bắt chó đi cày, lần này không biết lại tốn bao nhiêu linh thạch của hắn.
- Tiền bối không biết bên trong Vạn Bảo các có diệt hồn thạch không?
- Không còn.
- Vậy tiền bối có biết nơi nào có diệt hồn thạch không?
Lão quản lý thở dài.
- Hồn thạch trân quý không thua gì hồn dược cho dù là Thiên Khí các cũng không có bao nhiêu.
- Là như vậy sao.
Lâm Phong vừa có ý định đến Thiên Khí các tìm thử, xem ra nơi đó cũng không hơn gì nơi đây.
Không có cũng không sao, thượng cổ chiến trường còn vài năm nữa mới mở ra, từ giờ đến khi đó hắn không tin là tìm không được một khối diệt hồn thạch nào.
Đúng lúc này giọng nói của lão quản lý lại truyền đến.
- Tiểu hữu không cần lo, vài tháng nữa không chừng sẽ có diệt hồn thạch xuất hiện.
- Làm sao tiền bối biết được?
- Mỗi lần Vô Cực bí cảnh mở ra đều có rất nhiều khoáng thạch được tìm thấy, hồn thạch cũng có không ít.
- Vô Cực bí cảnh sao?
Lâm Phong nhớ lại địa đồ Phong Viêm đã đưa cho hắn có đánh dấu vài cái khoáng mạch, không chừng sẽ có diệt hồn thạch trong đó.
Đúng lúc này giọng nói của lão đầu lại truyền đến.
- Tiểu tử có muốn đi đào khoáng thạch không?
- Lão cũng biết đào khoáng thạch?
- Chuyện nhỏ mà thôi.
Lâm Phong mỉm cười nhìn lão quản lý đối diện.
- Tiền bối một khối hồn thạch ở đây có giá bao nhiêu ?
- Tiễu hữu muốn biết hồn thạch cấp bậc nào?
- Địa cấp.
- Mỗi cân có giá từ 1000 – 5000 trung phẩm linh thạch tùy loại.
Thông thường mỗi khối hồn thạch chỉ khoảng vài chục cân, tuy khối lượng không nhiều nhưng mỗi khối có thể luyện chế đến vài thanh hồn khí.
Lâm Phong không ngờ một khối hồn thạch lại có giá cao như vậy, gần bằng với một gốc linh dược cùng cấp.
- Xem ra lão tử phải tạm thời đổi nghề.
Theo lời lão đầu muốn đào khoáng mạch phải có khoáng khí, trong thánh thành có hai nơi bán khoáng khí, một nơi là Vạn Bảo các nơi còn lại là Thiên Khí các.
So với Vạn Bảo các thì khoáng khí ở Thiên Khí các đa dạng hơn, chất lượng cũng tốt hơn nên Lâm Phong quyết định đổi chỗ.
Một giờ sau, Lâm Phong từ bên trong Thiên Khí các bước ra, sắc mặt không được tốt, không ngờ một bộ khoáng khí lại có giá ngang với đan đỉnh cùng cấp, chưa gì đã lỗ hơn mấy vạn trung phẩm linh thạch.
Mấy ngày tiếp theo đệ tử ngũ đại thánh cung lần lượt rời đi, phần lớn danh ngạch tiến vào bí cảnh đã có chủ, những người không có danh ngạch phải đi tìm cơ duyên khác cho bản thân.
Bên ngoài thánh thành, một đám người vừa đi vừa trò chuyện.
- Huân Vũ tỷ tỷ hay là tỷ cứ ở lại đây chơi, đợi khi bí cảnh kết thúc rồi trở về cũng được mà.
- Tộc nhân của Liễu gia đều đã rời đi, ta không có danh ngạch ở lại đây cũng chẳng được gì.
- Phi Dao sư tỷ cũng đâu có danh ngạch chẳng phải vẫn vui vẻ ở lại đó sao.
Lãnh Phi Dao đi bên cạnh trừng mắt nhìn Lâm Phong.
- Tiểu Phong tử có phải đệ lại muốn ăn đòn có đúng không?
- Đệ có nói gì đâu.
Liễu Huân Vũ nhìn bộ dáng u rủ của nam nhân trước mặt đành phải mở lời an ủi.
- Vô Cực bí cảnh nguy hiểm không thua gì Hoang Nguyên, đệ nhất định phải cẩn thận.
- Đệ biết rồi.
Lâm Phong đột nhiên dừng lại, ánh mắt kiên định nhìn nữ tử đối diện.
- Sau khi bí cảnh kết thúc, đệ sẽ đến Trường Hà tìm tỷ, chúng ta sẽ tiếp tục tiến vào Hoang Nguyên săn yêu thú như lúc ở Thương Vân.
- Đợi đệ đến được Trường Hà rồi nói.
Huân Vũ mỉm cười, ánh mắt nhìn nữ tử bên cạnh.
- Hàn Băng tỷ, mọi chuyện ở đây giao lại cho tỷ.
- Được.
Lãnh Hàn Băng khẽ gật đầu.
- Muội nhớ bảo trọng.
- Muội biết rồi.
Đêm qua hai nàng đã tâm sự không ít chuyện, Hàn Băng đã có danh ngạch tiến vào bí cảnh, an toàn của Lâm Phong sẽ giao cho nàng, Huân Vũ có thể yên tâm theo tộc nhân trở về Trường Hà.
Lâm Phong nhìn thân ảnh nữ tử dần biên mất, ánh mắt ẩn hiện thất vọng, bây giờ hắn vẫn chưa đủ khả năng để giữ nàng ở lại nhưng lần sau gặp lại hắn sẽ không để nàng rời đi.
Lãnh Phi Dao nhìn vẻ mặt của tên sư đệ liền biểu môi.
- Nếu đệ muốn ở bên cạnh Huân Vũ tỷ tỷ sao không cùng tỷ ấy đi tới Trường Hà, ở lại đây làm gì?
- Sẽ có một ngày đệ đến Trường Hà nhưng không phải bây giờ.
Lâm Phong nói xong thì nhìn qua băng nữ.
- Hàn Băng sư tỷ, đệ có vài chuyện muốn nhờ tỷ giúp không biết có được không?
- Chuyện gì?
Hàn Băng khẽ gật đầu, cả đám người quay trở lại thánh thành, Lâm Phong ghé qua Vạn Bảo các mua vài thứ sao đó đi thẳng về thánh cung.
Bên trong một căn phòng của thánh cung, Nam Cung Như Mộng nhìn quyển thượng cổ đan thuật trong tay, ánh mắt suy tư.
Trên thư tịch có ghi, muốn luyện thành thập nhất đan phải tìm một nơi có hỏa mạch, từ khi thiên địa biến đổi dẫn đến phần lớn linh mạch biến mất thì Nam Hoang gần như không còn hỏa mạch.
- Chẳng lẽ phải đến Tây Hoang.
Tây Hoang là nơi duy nhất trên Thiên La đại lục vẫn còn hỏa mạch tồn tại, đây cũng là nơi tập trung nhiều đan sư ưu tú nhất đại lục, chỉ là đường đến Tây Hoang không dễ đi.
Đúng lúc này cửa phòng mở ra, một lão đầu bước vào.
- Tiểu thư vẫn còn nghiên cứu đan thư sao?
- Ta đang suy nghĩ có nên đến Tây Hoang một chuyến không?
- Tây Hoang?
Lão đầu vừa nghe nói đến Tây Hoang, vẻ mặt trở nên lo lắng.
- Đường đến Tây Hoang ẩn chứa vô số nguy hiểm, tiểu thư nên thương lượng trước với các vị trưởng lão.
- Ta biết phải làm sao.
Ý nghĩ này chỉ vừa xuất hiện trong đầu của nàng, dù nàng muốn đi đến Tây Hoang cũng phải đợi đến khi bí cảnh kết thúc.
- Tam thúc, thứ ta cần đã tìm thấy chưa ?
- Tất cả đều ở trong này.
Lão đầu lấy ra một cái túi trữ vật đặt trước mặt Như Mộng, bên trong là toàn bộ thông tin liên quan đến Lâm Phong.
Từ khi được Lâm Phong cứu bên trong Cửu Huyền bí cảnh, Như Mộng đã cho người tìm hiểu thông tin về hắn, càng tìm hiểu về người nam nhân này nàng lại càng kinh ngạc.
Vài năm trước hắn chỉ là một tên vô danh tiểu tốt, vài năm sau đan thuật của hắn đã vượt qua nàng, chỉ dùng vài năm tu luyện đã hơn nàng tu luyện mười mấy năm, thiên phú như thế này sao có thể tồn tại trên đời.
Lão đầu nhìn vẻ mặt bất an của Như Mộng chỉ biết thở dài.
- Lão phu thấy con người của Lâm Phong tham tài háo sắc, chúng ta có thể lợi dụng điểm này để đưa hắn về thánh cung.
- Tam thúc từng dạy ta không nên đánh giá một con người qua vẻ bề ngoài, thúc quên rồi sao?
Nói Lâm Phong ham tài thì Như Mộng còn tin, nếu háo sắc sao có thể bỏ qua một nữ nhân như nàng.
- Vậy tiểu thư định làm như thế nào?
- Ta tự biết tính toán, tam thúc giúp ta chuẩn bị vài gốc địa dược, phải là loại còn sinh mệnh ta sẽ dùng đến.
- Tuân lệnh.