Chương 189: Tình địch
Huân Vũ vẫn mặt hồng y như ngày thường, eo đeo trường kiếm, trang điểm nhẹ nhàn nhưng tinh xảo làm nổi bật vẻ đẹp vốn có của nàng.
- Hừ.
Lãnh Phi Dao nhìn vẻ mặt say mê của tên sư đệ ngốc, trong lòng dâng lên cảm giác khó chịu, nàng chỉ tay vào đám người bên cạnh Huân Vũ.
- Đám người đó là ai vậy?
Một tên trong số đám người phía sau bước lên.
- Tại hạ Phùng Thiệu, nội môn đệ tử Trường Hà thánh cung, tộc nhân dòng chính của Phùng gia, ngoài ra còn là…
- Ngươi là Phùng Thiệu?
Lãnh Phi Dao chưa đợi đối phương nói xong liền hét lên, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc.
- Ngươi thật sự là Phùng Thiệu sao?
- Chính là tại hạ.
Phùng Thiệu nhìn phản ứng kinh ngạc của đối phương, trên gương mặt nở nụ cười nhạt, thanh niên tài sắc song toàn như hắn nữ tử vừa gặp đã thích là chuyện bình thường, chỉ là hắn sẽ không để ý đến những nữ tử bình thường.
Lâm Phong ở bên cạnh đang ngắm mỹ nữ thì bị tiểu sư tỷ làm giật mình, hắn nhỏ giọng hỏi.
- Sư tỷ quen với tên này hả?
- Không có.
Phi Dao dùng ánh mắt đáng thương nhìn tiểu sư đệ.
- Chẳng lẽ Huân Vũ tỷ tỷ không nói cho đệ biết về tên này sao?
- Tên này thì có liên quan gì đến Huân Vũ?
- Sư đệ ngốc.
Lâm Phong còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì Phùng Thiệu đã bước lên giới thiệu.
- Tại hạ Phùng Thiệu là đạo lữ của Huân Vũ, mấy hôm nay đa tạ các vị thay ta chăm sóc cho nàng.
- Hả?
Phùng Thiệu nhìn vẻ mặt kinh ngạc của hai tên trước mặt, trong lòng lại đắt ý, có được một đạo lữ tài sắc song toàn như Huân Vũ chính là mơ ước của hàng vạn thanh niên.
Chỉ là hắn chưa đắt ý được bao lâu thì trên cổ truyền đến cảm giác lạnh buốt, một thanh trường kiếm lặng lẽ đặt ở nơi đó, giọng nói lạnh lùng truyền đến.
- Người còn nói lung tung thì đừng trách ta.
Đám người phía sau Phùng Thiệu vội xong tới, vị thiếu chủ này mà có chuyện thì bọn chúng cũng không xong.
- Liễu tiểu thư có chuyện gì thì từ từ nói, đừng manh động.
- Đúng vậy, bên trong thánh thành không thể động thủ được.
Lâm Phong vội tiến tới ngăn cản, động thủ bên trong thánh thành là t·rọng t·ội, dù là đệ tử của thánh cung cũng không tránh khỏi bị trừng phạt.
- Huân Vũ tỷ nơi này không thể động thủ hay là chúng ta ra ngoài thành giải quyết.
- Không được.
Đám người phía sau lập tức phản đối, bọn chúng biết sự lợi hại của Liễu Huân Vũ, một khi ra khỏi thánh thành dù cả bọn xong lên cũng không giữ được cái mạng của Phùng Thiệu.
Huân Vũ thu lại trường kiếm, ánh mắt lạnh lùng nhìn đám người Phùng gia.
- Đừng để hắn xuất hiện trước mặt ta.
- Liễu Huân Vũ sao nàng có thể đối xử với ta như vậy, ta chính là hôn phu của nàng, thả ta ra…
Đám người phía sau vội kéo Phùng Thiệu rời đi, lỡ chọc Huân Vũ nổi giận thì bọn chúng cũng không đỡ nỗi.
Sau khi người Phùng gia rời đi, đám người Lâm Phong kéo nhau vào một khác điếm sang trọng trong thành để ăn uống nhưng mỗi người một tâm sự không ai có hứng để ăn.
Lâm Phong và Huân Vũ cả đoạn đường đều giữ im lặng, Phi Dao đã sớm biết chuyện của Phùng Thiệu nhưng tỷ tỷ không cho nàng nói, trong lòng lại lo tiểu sư đệ tức giận nên vẫn ngồi im.
Chỉ có Hổ ca là khổ nhất, nhìn một đống mỹ vị trước mặt lại không dám ăn, lỡ mấy tên này không ăn thì một mình Hổ ca không đủ linh thạch để trả hết bàn ăn này.
Đúng lúc này Liễu Huân Vũ đứng dậy, ánh mắt nhìn nam nhân đối diện.
- Theo ta ra ngoài.
- Đệ không đi.
Lâm Phong lắc đầu nhưng nhìn thấy ánh mắt ửng đỏ của Huân Vũ trong lòng lại mềm xuống, cuối cùng cũng đi theo nàng.
Hai người tìm một căn phòng trống tiến vào, Huân Vũ xoay người nhìn hắn.
- Đệ không có gì muốn hỏi sao?
- Không có.
- Thật sự không có?
Lâm Phong hít một hơi, một nam nhân chân chính phải dám đối diện với sự thật, không thể cứ tránh né mãi.
- Tỷ thật sự có hôn ước với tên dở hơi đó sao?
- Đúng vậy.
- Đệ cảm thấy tên đó không được tốt, vừa ốm vừa lùn, vẻ mặt gian xảo không phải là loại nam nhân đáng tin tưởng.
Liễu Huân Vũ bước lại gần hắn, khoảng cách hai người chưa đến một hơi thở.
- Ta cũng nghĩ như đệ.
- Thật sao ?
- Đệ nói xem một nam nhân như thế nào là đáng để cho ta tin tưởng ?
Lâm Phong đảo mắt, hắn nghĩ một lúc rồi nói.
- Phải là một quân tử đỉnh thiên lập địa, tốt nhất tỷ nên tìm một tên đan sư làm đạo lữ.
- Tại sao?
- Đan sư có rất nhiều linh thạch, nữa đời sau không cần lo chuyện cơm áo.
- Ta không cần một nam nhân đỉnh thiên lập địa, cũng không cần đan sư gì đó.
Ánh mắt nàng kiên định nhìn nam nhân đối diện.
- Ta chỉ cần một nam nhân có thể cùng ta đi hết đoạn đường còn lại, dù có chuyện gì xảy ra cũng không bao giờ rời bỏ ta ?
Lâm Phong bước tới, đại thủ ôm lấy nữ tử đối diện.
- Chỉ cần đệ còn một hơi thở sẽ theo tỷ đến cùng trời cuối đất, trọn kiếp không rời.
Huân Vũ ngẫn đầu nhìn nam nhân trong lòng, ánh mắt ôn nhu, ngọc thủ dịu dàng ôm lấy hắn, tận hưởng cảm giác ấm áp của đối phương.
- Nếu đệ dám lừa ta thì ta sẽ không tha cho đệ.
- Nếu đệ dám lừa tỷ thì cả đời này sẽ không kiếm được một khối linh thạch nào.
Hai người ôm nhau một lúc thì Lâm Phong chợt nhớ đến một chuyện quan trọng.
- Huân Vũ tỷ chuyện hôn ướt gì đó là sao vậy?
- Đó đã là chuyện của quá khứ.
Liễu Huân Vũ xuất thân từ Liễu gia, một trong những đại gia tộc của Trường Hà thánh cung, thân phận của nàng khá giống Lãnh Hàn Băng chỉ khác nhau ở chỗ Hàn Băng là dòng chính còn nàng là dòng phụ.
Từ nhỏ Liễu gia đã chuẩn bị sẵn hôn ước cho nàng với Phùng gia, nếu nàng không thể thức tỉnh huyết mạch sẽ lập tức gã cho Phùng Thiệu, khi đó Liễu gia vừa tiết kiệm được tài nguyên vừa tạo mối liên kết với Phùng gia.
Khi Huân Vũ thành công thức tỉnh được huyết mạch thì địa vị của nàng ở gia tộc đã ngang với dòng chính, hôn ước với Phùng gia cũng được hủy bỏ.
Liễu Huân Vũ nhìn nam nhân bên cạnh, nàng nhỏ giọng hỏi.
- Nếu ta thức tỉnh huyết mạch thất bại đệ có đến Liễu gia tìm ta không ?
- Người đệ thích là đệ nhất mỹ nhân Ảnh Nguyệt đoàn chứ không phải tộc nhân của đại tộc gì đó.
Lâm Phong chưa từng quan tâm đến chuyện quyền thế, nếu không hắn đã nhận lời làm nam sủng cho yêu nữ, lúc đó còn ai dám đắt tội với hắn, dù sao thì đánh chó cũng phải ngó mặt chủ.
- Vậy đệ có thích tộc nhân của Lãnh gia không ?
- Chuyện này…
Liễu Huân Vũ nhìn vẻ mặt giả vờ không hiểu của Lâm Phong, ngọc thủ nhẹ nhàn đặt lên eo hắn.
- Ta không quan tâm đệ và Hàn Băng có quan hệ như thế nào nhưng đệ tuyệt đối không được quên những lời hôm nay đã hứa với ta.
- Tỷ thật sự không quan tâm sao ?
Lâm Phong vừa nói xong thì eo truyền đến cảm giác đau nhói, đúng là ngu ngốc, sau này nhất định phải cẩn thận hơn.