Chương 173: Luyện tập
Thêm vài ngày trôi qua, Lâm Phong vẫn đều đặn tu luyện, lần này hắn quyết tâm gia tăng lực chiến để phục thù, tuy nói quân tử báo thù mười năm chưa muộn nhưng hắn vẫn cảm giác 10 năm quá lâu.
- Kỳ lạ sao ta luyện mãi vẫn không đột phá ?
- Thiên phú chiến đấu của tiểu tử ngươi không được ổn, tiếp tục tập luyện thế này đừng nói là 10 năm dù là 100 năm cũng không có cửa thắng.
- Vậy phải làm sao ?
- Tìm một người cùng luyện.
Lâm Phong lập tức nghĩ đến Hàn Băng, tu vi và lực chiến của nàng đều hơn xa hắn nếu cùng nàng luyện tập nhất định sẽ đột phá.
- Bây giờ ta sẽ đi tìm sư tỷ.
- Đứng lại, nha đầu đó không được.
- Không được ?
- Trong lúc giao chiến nha đầu đó chắc chắn không ra tay tổn thương tiểu tử ngươi, đánh đấm kiểu đó thì làm sao có hiệu quả.
Lão đầu dừng lại một chút rồi đưa ra cho hắn vài gợi ý.
- Tiểu tử ngươi có thể đi tìm yêu nữ kia xem.
- Làm như vậy không ổn, dù sao yêu nữ kia cũng là thánh nữ không phải muốn gặp là gặp được.
- Vậy thì tìm tên tiểu tử đệ nhất thiên tài chiến cung, tiểu tử đó với ngươi là tình địch nhất định sẽ không nương tay.
- Vậy càng không được.
Với thực lực bây giờ mà đi khiêu chiến Ngạo Minh chẳng khác gì tự ngược.
- Vậy chỉ còn nha đầu thích b·ạo l·ực kia thôi.
Lâm Phong suy nghĩ một lúc, đúng là chỉ còn có Phong Thanh Thanh, không còn lựa chọn nào khác, vào thánh cung vài năm mà hắn chỉ quen được vài người.
Nếu không phải ngũ cung đại hội sắp tới thì hắn có thể tiến vào Hoang Nguyên tu luyện, giao chiến với đám yêu thú là cách tốt nhất gia tăng chiến lực.
Sáng hôm sau, Lâm Phong đơn thân độc mã tiến vào cấm địa, hành trình phục thù sẽ bắt đầu từ hôm nay.
Phong Thanh Thanh nhàm chán ngồi trong phòng, từ khi bị giam ở nơi này thì nàng chẳng có chuyện gì để làm, nói là giam giữ chẳng khác gì để nàng nghĩ dưỡng.
- Tất cả đều là tại tên khốn kia, tốt nhất đừng để lão nương gặp được ngươi.
Đúng lúc này có một tên đệ tử từ bên ngoài tiến vào.
- Phong chấp sự, đệ tử Đan cung Lâm Phong có chuyện muốn cầu kiến.
- Hắn còn dám đến sao?
Phong Thanh Thanh vừa dứt lời liền lướt ra bên ngoài như sợ Lâm Phong chạy mất, nàng ra tới đại môn thì thấy hắn đang đứng ở đó nhìn ngó xung quanh.
- Tới rất đúng lúc.
Lâm Phong vừa nghe thấy giọng của Phong Thanh Thanh thì cảm giác cổ bị xiết chặc, thân thể lăng không bay đi, chớp mắt đã vào bên trong cấm địa.
Phong Thanh Thanh ném hắn xuống đất, vẻ mặt đắt ý.
- Không ngờ tiểu tử ngươi còn dám lếch đến đây?
Lâm Phong đứng dậy, hắn phủi hết bụi trên y phục.
- Nơi này đâu phải long đàm hổ nguyệt, sao ta lại không dám đến?
- Nếu đã đến rồi thì đừng đi nữa.
Phong Thanh Thanh rút ra một sợi dây thừng, ánh mắt hưng phấn nhìn đối phương.
Lâm Phong lập tức ngăn lại.
- Dừng đã, ta có chuyện muốn thương lượng với ngươi.
- Đánh trước nói sao.
- Ngươi vẫn chưa phong ấn tu vi.
Tu vi của Phong Thanh Thanh từ thất cấp trở về ngũ cấp ngang với Lâm Phong, ngọc thủ giơ lên, sợi dây trong tay lướt về phía đối phương.
- Vân tung mị ảnh.
Lâm Phong lập tức đạp bộ pháp né tránh nhưng tàn ảnh của hắn vừa xuất hiện liền bị sợ dây của nàng phá nát.
- Bộ pháp không tệ, chỉ là người dùng quá ngốc.
- Xem đao.
Sợi dây vừa đánh tới Lâm Phong lập tức rút đao chém xuống, hai bên vừa v·a c·hạm, đại đao bị sợi dây quấn chặt, Phong Thanh Thanh dùng sức thu dây liền lấy được binh khí của đối thủ.
- Ngay cả binh khí cũng không giữ được, ngươi thật sự quá yếu.
Lâm Phong lấy ra lưu tinh đao tiếp tục t·ấn c·ông, lần này hắn đã có sự cẩn thận, mỗi lần tung chiêu đều đề phòng đối phương đoạt lấy binh khí.
- Phong ảnh.
Thân ảnh Phong Thanh Thanh đột nhiên biến mất, nàng như hòa vào không gian, khí tức hoàn toàn tiêu thất.
- Thôi xong.
Lão đầu vừa dứt lời thì Lâm Phong cảm giác trước ngực truyền đến chấn động, cơ thể của hắn bay ngược về phía sau, hắn vừa tiếp đất thì bị một sợi dây lướt tới trói chặt lấy.
Phong Thanh Thanh hiện ra trước mặt Lâm Phong, ánh mắt đắt ý, lúc này hắn đã như cá nằm trên thớt.
- Dâm tặc cảm giác thế nào? Có phải rất tuyệt vọng không?
- Ngươi đừng vội mừng, nhất định có một ngày ta đánh bại ngươi.
- Tốt thôi, trước khi ngày đó tới lão nương sẽ cho ngươi biết tay.
Tiếp theo là một cảnh tượng tràn đầy b·ạo l·ực cùng với những thanh âm thảm thiết mà không một ngôn từ nào có thể diễn tả.
Nữa ngày sau, Lâm Phong bị ném ra khỏi cấm địa, tình trạng so với lần trước tốt hơn khá nhiều nhưng vẫn thương tích đầy mình.
Trời vừa sáng, các nhân vật có địa vị bên trong thánh cung đều nhận được một tấm thư mời, ba ngày sao Liễu gia mở đại tiệt, tin tức này nhanh chóng truyền khắp thánh cung.
Lâm Phong cũng nhận được một tấm thư mời, nhìn thời gian trên thư vẻ mặt ngơ ngác.
- Đây không phải là sinh thần của băng nữ sao?
Hắn nhớ tiểu sư tỷ từng nói tỷ tỷ của nàng không thích tiếp xúc với người ngoài nên mỗi lần tới sinh thần thì Lãnh gia sẽ không tổ chức tiệc mừng.
- Không ngờ lão tử lại bị một nữ hài lừa.
Trong lúc Lâm Phong còn đang cảm thán thì Lãnh Phi Dao cũng chẳng khác gì hắn, sau khi nàng biết tin tỷ tỷ đề nghị tổ chức tiệc sinh thần đến giờ nàng vẫn chưa tin đây là sự thật.
- Tỷ tỷ thật sự là tỷ đề nghị ?
- Có vấn đề gì sao?
Ánh mắt Lãnh Hàn Băng vẫn lạnh lùng nhìn tờ pháp chỉ trước mắt như chuyện nàng vừa nói là một chuyện bình thường.
Nhưng với tiểu muội của nàng thì chuyện này rất bất thường.
- Tỷ tỷ từ trước đến giờ muội chưa từng thấy tỷ tổ chức tiệc sinh thần, có phải lần này có nguyên nhân gì đó không?
- Không có.
- Tỷ đừng có lừa muội, là vì tiểu Phong tử đúng không?
Lãnh Phi Dao nhìn vẻ mặt thoáng đổi của tỷ tỷ liền biết là đoán đúng, trong đầu nàng lại nhớ đến câu nói của mẫu thân.
- Nữ nhân một khi đã thích ai đó sẽ làm tất cả vì người đó.
- Lần này thảm rồi, tiểu Phong tử chắc chắn sẽ trở thành tỷ phu của ta.
Sau này nàng phải dâng trà rót nước cho tên sư đệ ngốc kia, còn phải cuối đầu vâng dạ, vừa nghĩ thôi đã có cảm giác tương lai u ám.
Vài ngày sau, bên trong một toàn biệt viện rộng lớn ở thánh thành, đèn hoa lộng lẫy, bên ngoài biệt viện từng hàng người tiến vào, đông như lễ hội.
Lâm Phong nhìn đại môn phía trước, hai chữ Lãnh gia hiên ngang nằm đó, càng nhìn càng cảm thấy áp lực.
- Nhất định là do một vị cường giả để lại.
Phong Viêm đi tới bên cạnh mỉm cười.
- Sư đệ có phải cảm thấy rất áp lực không?
- Đúng là có một chút.
- Đại môn của Lãnh gia không dễ bước vào đâu, đệ còn phải nổ lực rất nhiều.
Tuy hắn và băng nữ có mối quan hệ mờ ám nhưng Lãnh gia là một đại tộc, Lãnh Hàn Băng lại là đệ nhất thiên tài cho nên các vị trưởng bối trong tộc rất để ý đến hôn sự của nàng.
Lâm Phong nhếch môi, hắn từng bước tiến vào Lãnh gia, nếu đám người này ngăn cản thì cùng lắm hắn sẽ mang băng nữ rời đi, để bọn họ khóc hết nước mắt.