Chương 172: Thuyết phục.
Lão chấp sự nhìn nữ tử lạnh như băng đối diện, dù lão có nói kiểu gì thì nàng vẫn muốn lên sinh tử đài, tệ hơn nữa đối thủ lại là một nữ nhân cuồng b·ạo l·ực, chắc chắn sẽ chấp nhận khiêu chiến.
- Hàn Băng, mọi chuyện có gì thì từ từ thương lượng, đâu cần phải lên sinh tử đài giải quyết.
Lãnh Hàn Băng vẫn lạnh lùng ngồi đó, mấy hôm nay nàng ở bên cạnh chăm sốc lưu manh, mỗi lần nhìn thấy v·ết t·hương trên người hắn là trong lòng không nhịn được đau xót, nàng muốn giúp hắn giải tỏa cơn tức này.
Lão chấp sự không thể làm gì đành phải sai người tới Lãnh gia và Phong gia thông báo tin tức, đến lúc này cả hai bên vẫn chưa có động tĩnh.
- Cái đám lão đầu này không biết đang làm gì nữa.
Đúng lúc này có một tên đệ tử từ Lãnh gia trở về, lão chấp sự liền kéo hắn vào hỏi.
- Mọi chuyện thế nào ?
- Lãnh chấp sự nói mọi chuyện sẽ có người giải quyết, chấp sự không cần lo.
- Là ai tới giải quyết ?
- Lãnh chấp sự không nói tên, chỉ nói là một đệ tử sẽ đến đưa Lãnh sư tỷ trở về.
Lãnh Tuyên là phụ thân nên hiểu rõ tính cách của nữ nhi, một khi quyết định thì khó ai có thể thay đổi, nếu mạnh mẽ mang nàng đi thì Lãnh gia sẽ trở thành trò cười trong mắt người khác.
Lúc này lại có thêm một đệ tử chạy vào.
- Chấp sự đại nhân, bên ngoài có đệ tử Đan cung cầu kiến.
- Tới rồi, mau đưa hắn vào.
- Tuân lệnh.
- Thôi, để ta cho lẹ.
Đám người Lâm Phong vừa tới nơi thì bị một lão đầu kéo vào bên trong, trên đường đi lão liên tục căn dặn hắn, không cần biết dùng thủ đoạn gì cũng phải mang Lãnh Hàn Băng rời đi.
Lâm Phong vừa bước vào phòng thì thấy Hàn Băng đang ngồi cô độc ở đó, còn tốt là bạo nữ kia chưa tới nơi này.
- Hàn Băng sư tỷ có chuyện gì chúng ta trở về rồi nói.
Lãnh Phi Dao gật đầu.
- Đúng đó tỷ tỷ, chúng ta trở về sẽ tìm cách đối phó với bạo nữ kia.
Lãnh Hàn Băng ngồi im, ánh mắt lạnh lùng kiên định, Phi Dao lo lắng nhìn Lâm Phong, nàng hiểu quá rõ tính cách của tỷ tỷ.
- Bây giờ phải làm sao đây, tỷ tỷ sẽ không rời đi đâu.
- Mọi người ra ngoài trước, đệ có chút chuyện muốn nói riêng với Hàn Băng sư tỷ.
- Tiểu Phong tử mọi chuyện giao hết cho đệ.
Phi Dao là một trong số ít người biết được mối quan hệ mờ ám của hai người này, nàng kéo theo Phong Viêm rời đi.
Lâm Phong nhìn lão chấp sự đang đứng hóng chuyện ở ngay cửa phòng, không hiểu lão còn đứng đó làm gì.
- Lão phu đi liền.
Lúc này trong căn phòng chỉ còn lại hai người, Lâm Phong tiến lại ngồi bên cạnh băng nữ, hắn nhẹ nhàn nắm lấy ngọc thủ của nàng.
- Đệ biết chuyện tỷ khiêu chiến với Phong chấp sự là vì đệ, khi đệ biết được chuyện này trong lòng vừa mừng vừa lo.
Trãi qua chuyện lần này Lâm Phong đã nhìn rõ tình cảm của băng nữ nhưng hắn lại cảm giác bản thân rất vô dụng, ân oán của mình lại phải nhờ nữ nhân giải quyết như vậy sao đáng mặt nam nhân.
Lãnh Hàn Băng muốn rút tay lại nhưng hắn nắm rất chặc cứ như sợ nàng chạy đi, ánh mắt lạnh như băng nhìn nam nhân bên cạnh.
- Thả ta ra.
- Sau khi đệ nói xong nếu tỷ vẫn muốn lên sinh tử đài thì đệ sẽ không ngăn cản.
Lâm Phong nhìn nữ tử bên cạnh không phản đối, vậy là bước thứ nhất đã thành công, tiếp theo phải xem vào bản lĩnh ba hoa của hắn.
- Lần này đệ bị Phong chấp sự đánh không phải là chuyện xấu, đệ là người phạm sai lầm b·ị đ·ánh cũng đáng, đệ nhận ra bản thân vẫn còn quá yếu, nhờ có Phong chấp sự mà đệ hiểu được con đường đệ đi không phải là chính đạo, đệ vẫn chưa đủ mạnh để bảo vệ những thứ đệ trân quý nhất.
Hắn vừa nói vừa áp sát Hàn Băng, sắc thủ không biết từ khi nào đã đặt phía sau lưng nàng.
- Đệ sẽ không ngăn cản tỷ, đệ sẽ luôn ủng hộ tỷ, đệ muốn cùng tỷ đồng sinh cộng tử, nếu tỷ không thể bước xuống sinh tử đài thì đệ sẽ cùng tỷ rời khỏi Thiên La.
- Ta…
- Hàn Băng sư tỷ còn một chuyện đệ muốn nói nữa, đệ xin lỗi.
Hàn Băng chưa hiểu ý của hắn thì cảm giác linh lực bên trong cơ thể đình trệ, tuy hai bên chênh lệch một đại cảnh giới nhưng nàng không bao giờ đề phòng lưu manh nên để hắn dễ dàng đắt thủ.
Lâm Phong đứng dậy, hắn ôm nàng bước ra bên ngoài căn phòng, Lãnh Hàn Băng nhìn cánh cửa càng lúc càng gần, đôi gò má đỏ ửng, ánh mắt lo lắng.
- Mau thả ta xuống.
- Không được, đệ mà buôn tay nhất định tỷ sẽ chạy đi.
Hàn Băng nhìn cánh cửa đã ở ngay bên cạnh, nàng thật sự không dám nghĩ tới chuyện tiếp theo, một lúc nữa toàn bộ đệ tử bên ngoài sẽ nhìn thấy nàng bị lưu manh ôm trở về.
- Hàn Băng sư tỷ hay là đệ ôm tỷ lên sinh tử đài, chúng ta cùng liên thủ đối phó bạo nữ kia được không ?
- Không cần, ta muốn trở về.
- Tỷ không muốn lên sinh tử đài nữa sao ?
Lâm Phong dùng ánh mắt đắt ý nhìn nữ tử trong lòng, khóe môi khẽ nhếch để lộ nụ cười nham nhỡ.
Lãnh Hàn Băng cảm giác như rơi vào tay giặc, bây giờ phải mau tìm cách thoát đi.
- Mau thả ta xuống.
- Được thôi, nhưng tỷ phải hứa với đệ dù sau này có chuyện gì xảy ra thì cũng phải nói với đệ, được không ?
- Tại sao ? ta không muốn.
- Giao dịch thất bại.
Lâm Phong thở dài tiếp tục hướng về phía bên ngoài bước đi, đến khi hắn sắp chạm vào cửa phòng thì giọng nói như như muỗi kêu của Hàn Băng truyền đến.
- Ta hứa với ngươi.
- Thật sao?
- Thả ta xuống.
- Tốt
Lâm Phong nói xong thì buôn tay, có lẽ Hàn Băng vẫn chưa chuẩn bị tiếp đất nên bị mất thăng bằng, hắn lập tức ôm nàng vào lòng.
- Sư tỷ có sao không?
- Còn không giúp ta giải phong ấn.
Lãnh Hàn Băng cảm giác linh lực đã dần hồi phục, nàng lạnh lùng liếc hắn một cái rồi rời đi.
Đám người đứng bên ngoài hóng chuyện nhìn thấy Hàn Băng bước ra, Lâm Phong mỉm cười đi phía sau liền biết mọi chuyện đã được giải quyết.
Đột nhiên Hàn Băng dừng lại, giọng nói của nàng truyền đến.
- Những lời vừa rồi của ngươi là thật sao?
- Từng câu từng chữ đều là thật lòng, nếu có nữa lời giả dối thì cả đời này đệ sẽ không kiếm được một khối linh thạch nào nữa.
Hàn Băng tiếp tục bước đi, chỉ là đám người phía sau không thể thấy được nụ cười thoáng hiện trên gương mặt xinh đẹp của nàng.
Lãnh Phi Dao đi tới vỗ vai Lâm Phong tán thưởng.
- Vẫn là tiểu Phong tử lợi hại.
Phong Viêm gật đầu phụ họa.
- Lâm sư đệ đúng là rất lợi hại.
Lâm Phong mỉm cười nhìn gian thương.
- Phong sư huynh món nợ của chúng ta không biết khi nào sẽ thanh toán đây?
- Sư đệ yên tâm, sư huynh nhất định sẽ chịu trách nhiệm với đệ.
- Đậu xanh.
Một lúc sao đệ tử bên ngoài chủ cung nhận được tin tức mâu thuẫn đã được hòa giải nên không có trận sinh tử chiến nào diễn ra, đám đệ tử biết không còn chuyện để hóng dần tán đi.