Thiên La

Chương 167: Thương lượng




Chương 167: Thương lượng

Như Mộng cũng hiểu đối phương muốn gì, địa hỏa linh chi đối với nàng rất quan trọng xứng đáng đổi lấy một ân tình, nàng lấy ra một khối linh thạch trong suốt rồi đánh lên đó ấn ký của bản thân.

- Sau này có chuyện cần giải quyết thì đến Trường Hà tìm ta.

- Tiểu đệ xin ghi nhớ.

Sau khi thương lượng xong mọi chuyện, Lâm Phong cùng tỷ muội Lãnh gia rời đi, bên trong phòng xuất hiện thêm một lão đầu.

- Trưởng lão có nhìn ra được gì không ?

Lão đầu vuốt râu, ánh mắt trầm ngâm.

- Bên ngoài là quân tử bên trong gian manh, có thể nói là một tên ngụy quân tử chính hiệu.

- Ngụy quân tử cũng không sao, chỉ cần hắn không đối đầu với chúng ta là được.

Trên đường trở về, Lâm Phong muốn tìm cơ hội giải thích với băng nữ nhưng mỗi lần nhìn vào ánh mắt của nàng thì hắn lại có cảm giác tội lỗi, cuối cung ủ rũ đi về phòng.

Sáng hôm sau bên trong thánh cung lại truyền ra tin tức lớn, đám người Trường Hà thánh cung đã bí mật rời đi, có thể là bọn họ muốn tránh tai mắt của Ma giáo hoặc là vì một nguyên nhân gì đó nên không muốn ai biết được hành tung.

Lâm Phong vẫn chưa biết được tin tức về Nam Cung Như Mộng, hắn vẫn đang trong quá trình tu sửa hang ổ của mình.

- Lâm sư đệ cứu mạng.

Tiếng thét từ phía xa truyền đến, càng nghe càng thảm thiết, Lâm Phong nhìn thấy thân ảnh đang lướt tới chỉ muốn xoay người bỏ đi.

Phong Viêm vội ngăn lại.

- Lâm sư đệ lần này lần này đệ phải cứu sư huynh nếu không huynh c·hết không nhắm mắt.

- Là tên nào to gan dám đ·ánh c·hết đệ tử của thánh cung.

- À, là phụ thân của ta.

- Tiểu đệ còn có việc, cáo từ.

Lâm Phong dứt lời liền quay đi, chuyện mà gian thương không giải quyết được chắc chắn không phải chuyện tốt lành gì.

Phong Viêm vội kéo áo đối phương.



- Lâm sư đệ lần này ta thật sự không còn đường lui, hơn nữa chuyện này đệ cũng có phần.

- Chuyện nhà huynh thì liên quan gì đến đệ ?

- Vào trong rồi nói.

Chuyện này phải bắt đầu từ ba ngày trước, sau khi từ chủ cung trở về Phong Viêm nhận được tin trong đám nữ tử bị nhìn trộm có cả biểu tỷ của hắn, tính tình của biểu tỷ nóng như kem một khi gặp chuyện chỉ thích dùng b·ạo l·ực để giải quyết, lần này nàng bị chiếm đại tiện nghi nhất định sẽ không bỏ qua.

- Thì ra nữ nhân hôm trước chính là biểu tỷ của sư huynh.

- Không sai.

- Phong Thanh Thanh, cái tên này hình như đệ có nghe qua thì phải.

Lâm Phong lấy tài liệu về những nhân vật nổi danh ở thánh cung ra xem, đúng là có nàng ta ở trong này, mười mấy năm trước Phong Thanh Thanh là một trong những đệ tử xuất sắc nhất của Chiến cung, khi nàng bước vào thất cấp vương giả đã được thăng làm ngoại môn chấp sự.

Ngoài ra còn có một tin tức làm cho Lâm Phong rung động, không ngờ nữ nhân này từng là đối thủ tranh giành thánh vị với yêu nữ.

- Đúng là một nữ nhân lợi hại.

- Không sai, biểu tỷ rất lợi hại, người là thiên tài nổi bật nhất của Phong gia nếu tương lai của biểu tỷ bị hủy trong tay ta vậy thì ta xác định rồi.

- Sư huynh đừng vội bi quan, chuyện gì cũng có cách giải quyết.

Phong Viêm ngẫn đầu dùng ánh mắt tha thiết nhìn sư đệ.

- Chuyện lần này chỉ có đệ là giúp được sư huynh.

- Đệ thì có thể làm gì ?

Lần này Phong Thanh Thanh động thủ bên trong thánh cung đã phạm vào đại kỵ, thánh cung chính là thánh địa của đệ tử, là nơi thiên liêng bất khả x·âm p·hạm không cho phép bất kỳ cá nhân hay tổ chức nào phá hủy.

Dù là Phong gia có thế lực to lớn cũng không thể ngăn được, quan trọng hơn là lần này có sự tham gia của thánh nữ.

- Yêu nữ đó xen vào làm gì ?

- Biểu tỷ bị giam vào cấm địa thì thánh nữ sẽ bớt đi một đối thủ.



- Đúng là cao thủ không bằng tranh thủ.

Phong Viêm tiến tới bên cạnh Lâm Phong.

- Sư đệ có quan hệ tốt với thánh nữ có thể giúp biểu tỷ nói vài câu không ?

- Chuyện này…

Lâm Phong thật sự không muốn giúp, bà nương kia một khi rời cấm địa không chừng sẽ tìm đến phá nát cái ổ của hắn.

- Lâm sư đệ, chỉ cần đệ giúp sư huynh lần này thì từ nay về sau nếu đệ yêu cầu huynh sẽ không từ nan.

- Muốn đệ giúp cũng được nhưng đệ có một điều kiện.

- Điều kiện gì ?

- Sư huynh phải đảm bảo biểu tỷ của huynh không tìm đệ gây chuyện.

Phong Viêm lập tức gật đầu.

- Không thành vấn đề.

Lâm Phong thở dài, chuyện lần này tuy không phải là hắn chủ mưu nhưng cũng là đồng lõa, nam nhân không thể vô trách nhiệm được.

- Có nên tìm Hàn Băng sư tỷ giúp không nhỉ ?

Phong Viêm thấy sư đệ nhận lời liền chạy đi, vấn đề tiếp theo là phải làm sao để biểu tỷ bỏ qua chuyện này, nếu không giải quyết được thì khi nàng rời cấm địa cũng là lúc Lâm Phong bước vào tử địa.

- Đúng là sai một ly thì đi mỏi cả chân.

Nữa ngày sau, bên trong thánh nữ phủ, Linh Mộng nữa ngồi nữa nằm trên giường, sắc mặt của nàng không tốt như bình thường, đám huyết y vệ cảm nhận tình hình không ổn đều chủ động lùi xa.

Mấy hôm nay Hàn Băng không còn tới chỗ của nàng, địa hỏa linh chi thì không lấy được, tên khốn kia vậy mà lại tặng thứ nàng cần cho một đám đệ tử thánh cung, đáng giận hơn là hắn chỉ đổi lấy một khối linh thạch ở chỗ Nam Cung Như Mộng.

- Chẳng lẽ ta còn không bằng cả đám người kia sao ?

Trãi qua chuyện lần này nàng đã không còn cơ hội chia rẽ Hàn Băng và Lâm Phong, sớm muộn gì vị tỷ muội nàng tin tưởng nhất cũng sẽ rời đi, thánh cung rộng lớn chỉ còn lại một mình nàng cô độc.

Nghĩ đến đây Linh Mộng lại không cam lòng, sao nàng có thể để thua một tên nam nhân, nhất định phải giữ Hàn Băng ở lại.

- Nếu ta nắm tên nam nhân đó trong tay thì Hàn Băng sẽ không bao giờ rời đi nữa.



Với tài mạo của nàng chỉ cần nàng chủ động thì nam nhân trong thiên hạ có được mấy tên không động lòng.

Đúng lúc này bên ngoài truyền đến giọng nói của huyết y vệ.

- Chủ nhân, đệ tử đan cung Lâm Phong có chuyện cầu kiến.

- Để hắn vào.

- Tuân lệnh.

Lâm Phong đứng đợi một lúc thì được huyết y vệ đưa đến trước cửa phòng của yêu nữ.

- Chủ nhân, Lâm Phong đã được đưa đến.

- Cho hắn vào.

Giọng nói của Linh Mộng từ trong phòng truyền ra, không hiểu sao Lâm Phong nghe có cảm giác hơi lạ nhưng hắn vẫn bước vào.

Bên trong căn phòng, Linh Mộng nữa ngồi nữa nằm sao bức màng, từ ngoài nhìn vào chỉ thấy được cái bóng của nàng.

- Gặp thánh nữ không hành lễ, ngươi biết tội không ?

- Bớt nhảm, ta đến có chuyện muốn thương lượng với ngươi.

Lâm Phong vừa dứt lời thì yêu nữ đột nhiên xuất hiện trước mặt dọa hắn hết cả hồn, hôm nay trời không nóng nhưng yêu nữ mặt y phục rất mát, có thể nhìn thấy cả nội y bên trong, làm tên nào đó nhìn lóa cả mắt.

Linh Mộng mỉm cười nhìn tên nam nhân trước mặt.

- Có phải ta rất xinh đẹp không ?

- Ừ… nhưng ngươi đẹp hay xấu thì liên quan gì đến ta ?

- Ta so với Hàn Băng thì thế nào ?

Lâm Phong nhìn từ trên xuống dưới rồi nhìn từ dưới lên trên, phải thừa nhận về dáng người thì yêu nữ căng hơn băng nữ một chút.

- Không tệ nhưng muốn so với Hàn Băng sư tỷ thì phải dưỡng thêm vài chục năm nữa sẽ có cơ hội.

- Ngươi thật sự nghĩ như vậy sao ?

- Ta nghĩ như vậy đấy.