Trao đổi
Ba ngày trôi qua, Lâm Phong lại được thả tự do, được nhìn khung cảnh bao la bên ngoài so với vẻ u ám trong phòng khá hơn rất nhiều.
- Xem ra bên ngoài vẫn tốt hơn.
- Dâm tặc mau nộp mạng.
Lâm Phong vừa dứt lời thì phía trước xuất hiện lục đạo kiếm khí chém thẳng tới, hắn vội dùng bộ pháp nhảy qua một bên, nhờ phản xạ nhanh mà thoát được một kiếp.
- ẦM… ẦM…
Tuy hắn chạy được nhưng căn phòng không có chân để chạy, cửa phòng b·ị c·hém thành nhiều mảnh, từ bên ngoài có thể nhìn thấy những thứ bên trong.
Lâm Phong trừng mắt nhìn nữ tử lơ lửng trên không.
- Ngươi là ai ? sao dám phá nhà của lão tử.
- Lão nương không chỉ phá nát cái ổ của ngươi còn muốn lấy cái mạng của ngươi, đi c·hết đi.
Kiếm ảnh lần nữa xuất hiện, tốc độ so với lúc trước còn nhanh hơn, Lâm Phong lấy ra đại đao, hắn không tin đối phương nhanh hơn hắn.
- Vân tung mị ảnh.
Ngũ ảnh vừa xuất hiện liền bị kiếm ảnh chém tan nát, chỉ còn lại một mình Lâm Phong phải dùng thiên lý tùy hành để chạy đi.
- Kỳ lạ sao tốc độ của nàng lại nhanh như vậy ?
- Nha đầu đó sở hữu phong linh thể.
- Thì ra là vậy.
Lúc này nữ tử xuất hiện phía trước Lâm Phong, tốc độ của nàng phải nói là nhanh khủng kh·iếp, trường kiếm trong tay giơ lên lập tức xuất hiện thất đạo kiếm ảnh.
- Cái gì ?
Lâm Phong lập tức tránh đi, kiếm pháp đối phương sử dụng chính là thiên ảnh kiếm, có thể chém ra thất đạo kiếm ảnh chứng tỏ tu vi nàng ít nhất cũng phải đạt đến vương giả, vậy mà lão đầu không nói một lời.
- Tiểu tử ngươi muốn tiến bộ thì phải tìm đối thủ mạnh hơn, lão phu chỉ muốn tốt cho ngươi thôi.
- Mạnh cũng vừa phải thôi, mạnh vậy ai chơi.
Lâm Phong vừa dứt lời thì khí tức nguy hiểm lại ập đến, hắn nhìn thấy khắp nơi đều có kiếm ảnh xuất hiện.
- Không ổn, nha đầu này đã luyện thành kiếm ý, mau dùng hộ thần giáp.
- Phong.
Một lớp giáp ảo xuất hiện bảo vệ cơ thể Lâm Phong, dưới chân hắn tứ đạo liên hoa xoay thành vòng.
- Tiểu tử ngốc kiếm ý không phải linh lực, cửu hỏa liên hoa không thể ngăn được.
- Sao ta lại không biết nhỉ ?
Kiếm ảnh lướt tới trước người Lâm Phong thì bị chặn lại, tuy không thể đâm xuyên qua lớp giáp nhưng vẫn đánh hắn bay vào căn phòng.
Nữ tử nhìn tên kia vẫn có thể cử động, ánh mắt thoáng kinh ngạc, trường kiếm trên tay lần nữa chỉ về phía hắn.
Đúng lúc này hai đầu băng điêu đột nhiên bay tới làm cho nữ tử không thể thi triển chiêu thức, Lãnh Hàn Băng và tiểu muội của nàng xuất hiện bên cạnh Lâm Phong.
- Chậc chậc… tiểu sắc tử nhà đệ không ngờ cũng có lúc thê thảm như thế này.
Lãnh Phi Dao dùng ánh mắt vui vẻ nhìn đối phương, trong lòng vô cùng hả giận, vì tên này mà cả đêm qua nàng phải ôm băng ngủ.
- Là ai dám giao chiến bên trong thánh cung.
Lại có thêm mấy người bay tới đều là chấp sự của thánh cung, nữ tử trên không biết không còn cơ hội ra tay liền xoay người rời đi.
Lão chấp sự nhíu mày.
- Phong chấp sự, lão phu cần một lời giải thích.
- Ta sẽ đến chủ cung chịu phạt.
Lâm Phong vất vả bò ra khỏi đ·ống đ·ổ n·át, vẻ mặt cảm kích nhìn băng nữ.
- Đa tạ ân cứu mạng của sư tỷ, kiếp này tiểu đệ nguyện lấy thân báo đáp.
- Đệ đừng có dẻo miệng, tốt nhất nên lo cho bản thân của mình đi.
Lãnh Phi Dao trừng mắt nhìn tên sư đệ, lúc này rồi mà vẫn còn tâm tình đùa giỡn được.
Lãnh Hàn Băng nhìn lưu manh vẫn còn ba hoa xem ra v·ết t·hương không nặng, nàng không nói một lời liền xoay người rời đi.
Lâm Phong vừa định đuổi theo lại nhìn thấy một đám người xuất hiện, dẫn đầu là Nam Cung Như Mộng.
Ánh mắt Như Mộng liếc nhìn xung quanh sau đó dừng lại trên người Lâm Phong.
- Hình như ta đến không đúng lúc.
- Nam Cung sư tỷ tìm đệ có chuyện gì không ?
- Chỗ này không tiện nói chuyện, Lâm sư đệ có muốn đến chỗ của ta bàn luận một lúc không ?
Lâm Phong còn chưa kịp đồng ý thì Lãnh Phi Dao đã nhảy vào.
- Được a, Nam Cung tỷ tỷ có thể cho muội đi cùng không ?
- Không có vấn đề.
Lâm Phong thấy vậy chỉ có thể gật đầu đồng ý, tỷ muội Lãnh gia chuẩn bị rời đi cũng đi chung.
Trong khi Lâm Phong đang trên đường đến chỗ Nam Cung Như Mộng thì bên trong Chủ cùng truyền ra một tin tức chấn động, Phong Thanh Thanh chấp sự ngoại môn của thánh cung vi phạm nội quy bị phạt vào cấm địa diện bích 5 năm, tạm thời phế bỏ chức vụ chấp sự.
Bên trong một căn phòng lớn, Phong Viêm vừa nghe được tin tức này cả người như không còn sức sống, Phong Thanh Thanh là biểu tỷ của hắn, là thiên tài xuất sắc nhất của Phong gia, vậy mà bị hắn hại đến thê thảm.
Trước mặt Phong Viêm là một trung niên nam tử, người này chính là phụ thân của hắn tên là Phong Chính, nội môn chấp sự thánh cung.
- Nhìn xem tiểu tử ngươi đã làm ra những chuyện tốt gì ?
- Phụ thân nghe hài nhi giải thích, thật ra mọi chuyện chỉ là hiểu lầm.
- Tiểu tử ngươi đi mà giải thích với trưởng lão, chuyện lần này không giải quyết được thì lão phu cũng không cứu nổi ngươi.
Trong lúc Phong Viêm đang bị mắng tan tát thì ở một nơi cách đó không xa, tên đồng bọn của hắn cũng không khá hơn, từ lúc vào phòng Như Mộng thì Lâm Phong luôn cảm giác có một đạo hàn khí đang lượn lờ xung quanh hắn.
Lãnh Phi Dao vui vẻ nhìn thần tượng.
- Nam Cung tỷ tỷ có chuyện gì muốn nói với tiểu Phong tử sao ?
- Nghe nói ở bên trong bí cảnh Lâm sư đệ đã lấy được địa hỏa linh chi có đúng không ?
- Đúng vậy.
Như Mộng nhìn Phi Dao gật đầu liền nói tiếp.
- Ta muốn trao đổi linh chi, sư đệ cần gì cứ nói, ta sẽ đáp ứng.
Nếu không phải vì địa hỏa linh chi có lẽ bây giờ nàng đã trở về Trường Hà, chuyện sảy ra lần này khiến cho cao tầng thánh cung không muốn để nàng ở bên ngoài quá lâu.
Lâm Phong nghe vậy liền hỏi lại.
- Thật sự là thứ gì cũng được sao ?
Hắn vừa dứt lời cảm giác đôi chân sắp bị hóa băng, Phi Dao ngồi bên cạnh bóp chặt nắm tay đe dọa, chỉ cần tên sư đệ của nàng dám nổi sắc tâm thì nàng sẽ lập tức đại nghĩa diệt thân.
Như Mộng biết bản thân lỡ lời, nàng lắc đầu.
- Còn phải xem thứ sư đệ muốn là gì.
- Cũng không có gì lớn, sư tỷ có linh thạch không ?
- Đệ muốn bao nhiêu ?
Lâm Phong giơ một ngón tay, Phi Dao lập tức hét giá.
- 100 vạn trung phẩm linh thạch.
- Khục khục…
- Không phải hử ? chẳng lẽ đệ muốn 1000 vạn, như vậy quá nhiều rồi đó.
Như Mộng ngắt lời.
- Nếu là 100 vạn thì ta có thể chấp nhận.
Lâm Phong lại lắc đầu.
- Không cần nhiều như vậy đâu, chỉ cần 1 khối linh thạch là được.
- Cái gì ?
Phi Dao cùng ánh mắt kinh ngạc nhìn tiểu sư đệ.
- Tiểu Phong tử có phải lúc nãy đệ b·ị đ·ánh đến đần rồi không ?
Không chỉ Phi Dao mà cả hai nữ tử còn lại đều kinh ngạc nhìn về phía tên nam nhân bên cạnh, một khối linh thạch chẳng khác gì hắn tặng không linh chi cho Như Mộng.
Lâm Phong lại nói tiếp.
- Trên khối linh thạch đó phải có thêm ấn ký của Nam Cung sư tỷ.
Một tiêu của hắn lần này không phải là linh thạch mà là Nam Cung Như Mộng, bây giờ nàng là đệ nhất thiên tài của Nam Hoang chỉ cần vài năm nữa chắc chắn sẽ trở thành thiên sư đan đạo, lúc đó hắn có thể mang khối linh thạch đến đổi lấy ân tình hôm nay.