Thiên Là Hồng Trần Ngạn

Quyển 3 - Chương 101: Thỉnh Hôn




Vệ Tử Quân chưa bao giờ thấy Lý Thiên Kỳ như vậy, tiếng gầm lên giận dữ kia khiến nàng tỉnh rượu hơn phân nửa.

Tiếp theo liền chạy giống như một con chó nhà có tang.

Bị kéo chạy, vẫn nghe bên tai một tiếng rống, "Trương Thạch, ngày mai lập tức đi quận Huỳnh Dương trị thủy sông Hoàng Hà --"

Dọc theo đường đi, Lý Thiên Kỳ đều trừng ánh mắt bốc hỏa, thở hổn hển, đem Vệ Tử Quân hung hăng kéo vào trong ngực, liều mạng lau môi nàng.

Trong lòng vừa hận vừa tức, cũng không dám phát hỏa quá lớn với nàng, e sợ nàng bị thương, sợ nàng sẽ không bao giờ để ý đến hắn nữa.

Tức giận bị đè nén, chỉ có cách xả giận duy nhất chính là dùng ống tay áo ra sức lau môi nàng, hận không thể đem tất cả bực mình đặt vào môi nàng, cuối cùng, lau vẫn chưa hết giận, liền dùng ống tay áo dính nước bọt của mình để lau.

Mắt thấy ống tay áo bị miệng hắn thấm đầy nước bọt giương lên, Vệ Tử Quân ở hắn trong lòng điên cuồng lắc lư kêu to, "Lý Thiên Kỳ, ngươi dám xỉ nhục ta.. A.." Cuối cùng tránh không khỏi, "Bẹp" một tiếng, một mảnh vải ướt đẫm, dán ở ngoài miệng.

Thẳng đến khi môi bị lau tới phát đau, nóng đỏ cả lên, thẳng đến khi mảnh vải kia khiến nàng thiếu chút nữa hít thở không thông, Vệ Tử Quân rốt cục chịu thua, "Được rồi, đừng lau nữa, lau nữa sẽ hư da."

Lý Thiên Kỳ sao có thể dừng tay, thay một mảnh vải khô khác, lại là dùng miệng thấm ướt một mảnh nước bọt lớn, không chút lưu tình nào lau lên.

Nước bọt của hắn.. Sao lại nhiều như vậy, người đang say rượu kia bi ai kêu.

Người dựa vào trong lòng bị tra tấn tới hơi thở mong manh, "Giết người cũng không hơn gì cái này, Bá Viễn, tha cho ta đi, thật sự.. Thực ghê tởm."

Lý Thiên Kỳ nghe vậy cả giận nói: "Ngươi ăn nước bọt của người khác sao lại không thấy ghê tởm --"

"Ta.. Ta chưa ăn." Ai, thề thốt phủ nhận. Nàng làm sao biết được, hết thảy đều mông lung, không nhớ nổi cái gì? Ai, say rượu thật là dễ dàng làm chuyện xấu.

* * *

Đại Hưng cung Sùng Đức điện có chín gian rộng rãi, chia làm tiền điện, hậu điện, Noãn các. Hậu điện được đương kim thiên tử dùng làm hậu tẩm, bên cửa hông của tiền điện là nơi hoàng đế xử lý chính sự. Trong điện vô cùng tinh xảo hoa mỹ, cột trụ được khắc hình sông núi, long phượng, chính diện có một bức kim long, phía dưới là long án làm từ gỗ cây tử đàn quý báu.

Hai người ngồi trên long án, yên lặng không nói, đều cúi đầu nhìn tấu chương trên tay.

Thật lâu sau, Lý Thiên Kỳ không nhịn được, ngẩng đầu nhìn chằm chằm Vệ Tử Quân trong chốc lát, thấy hắn vẫn cúi đầu như trước, bộ dáng vô cùng nghiêm túc, một cỗ tức giận lại ập tới.

Bởi vì dỗi 'hắn', từ đầu tới cuối hắn không cùng 'hắn' nói một câu gì, 'hắn' vì sao lại bình tĩnh như vậy?

"Thật sự là tính xấu khó bỏ, trái hô phải đáp!" Rốt cục nhịn không được hừ một câu.

Còn người đang xem tấu chương kia khẽ nâng mi mắt lên, nghĩ nghĩ gì đó lại cúi xuống.

Thấy 'hắn' vẫn không phản ứng như trước, trong lòng tức giận, "Ba" một tiếng, một quyển tấu chương đập đến trước mặt 'hắn', "Nhìn xem!"

Vệ Tử Quân ngẩng đầu nhìn hắn một cái, đẩy tấu chương của Tây Đột Quyết ở trên tay đang phê duyệt ra, yên lặng nhặt quyển tấu chương kia lên, mở ra xem.

Ánh mắt vẫn rũ xuống, lóe lên một cái, khóe môi nhẹ nhàng mím lại, nhanh chóng đảo qua một lần từ đầu tới cuối, rồi nói: "Ngươi phê chỉ thị như vậy, ta cảm thấy không ổn."

Lý Thiên Kỳ lạnh lùng nghiêm mặt nói: "Không ổn thế nào?"


"Mở kho cứu tế, nhìn như là làm việc thiện, kì thực lại không thể cứu hết được." Khép quyển tấu chương lại, đưa lại cho người nào đó.

"Vậy phải cứu như thế nào? Chẳng lẽ không lo cứu?" Gương mặt vẫn như trước lãnh nghiêm.

"Để gây dựng niềm tin yêu của dân chúng với bậc đế vương, không phải ở ban cho. Việc tất yếu lúc này là ưu tiên dưỡng dân. Những nạn dân bị phá hủy nhà cửa, tiện lợi cho việc cứu trợ." Dừng một chút lại nói: "Mà những khu bị thiên tai cũng không phải nhiều lắm, có thể cày cấy, dệt vải, có thể vận chuyển ngũ cốc từ những nơi này tới những nơi bị mất mùa, vừa bán ra, đồng thời đổi lấy các sản vật thổ địa độc quyền khác ở địa phương, như thế có thể cứu tế, lại không tổn hao quốc khố, kích thích tuần hoàn sản xuất. Phong tắc quý thủ, cơ tắc tiện cùng, đây mới là đạo giúp cho dân làm giàu."

Lý Thiên Kỳ bĩu môi, "Vậy ngươi xử lý việc này đi." Lập tức lại làm như nhớ tới cái gì, nhíu mày nhìn về phía nàng, "Nơi đó, tốt không?"

"Hử?" Vệ Tử Quân bị câu hỏi này làm cho có chút trố mắt, "Làm sao?"

"Phía dưới!" Lý Thiên Kỳ hất hất cằm về hướng nơi nào đó trên thân thể nàng ý bảo.

"Phía dưới?" Vệ Tử Quân càng thêm hồ đồ.

Lý Thiên Kỳ liếc trắng nàng một cái, "Hôm qua nghe nói ngươi giữa ban ngày đùa giỡn con gái, ở bên đường cưỡng ép con gái nhà lành, nên bị nữ tử đó cào bị thương hạ thể."

Khóe miệng Vệ Tử Quân run rẩy một chút, đã truyền thành như vậy rồi sao? "Ngươi tin sao?"

"Đương nhiên là không tin, ngươi chỉ có hứng thú với nam nhân, không phải sao?" Lý Thiên Kỳ nghiêng mặt không nhìn nàng.

Vệ Tử Quân liếc hắn một cái, cuối cùng không nói cái gì, giải thích sao? Giải thích hôm qua bởi vì say rượu sao, ai sẽ tin? Càng nói càng đen, không bằng không để ý tới.

"Người bị ngươi đả thương là con của Tỉnh thị Trung Ngô Tiều, hôm nay Ngô Tiều đã tới hình bộ cáo trạng ngươi, người này xưa nay cùng lệnh tôn không hợp, ngươi lại đổ thêm dầu vào lửa, ngươi xem làm thế nào giải quyết đi." Lý Thiên Kỳ lại liếc nàng một cái, hướng ngoài cửa gọi: "Truyền ngọ thiện."

Ngọ thiện lục tục tiến vào, những cái đĩa to to nhỏ nhỏ che kín cả cái bàn. Đang lúc chuẩn bị dùng bữa, có người vội vã chạy vào truyền báo, "Bệ hạ, Thượng Lạc công chúa đang ở bên ngoài, nàng muốn gặp Phong vương điện hạ, thỉnh điện hạ đi qua một chuyến."

Lý Thiên Kỳ nhíu mày, "Thất muội có chuyện gì? Vội vã như vậy, còn cố tình tới lúc đang dùng bữa?"

"Ta đi gặp nàng." Vệ Tử Quân đứng dậy, đi theo tên thái giám kia, vòng qua đình thai, nhà thủy tạ, đi qua mấy chỗ núi đá, liền thấy một bóng người phía sau núi đá.

Tên thái giám kia đưa người đến, không đợi phân phó, liền tự động lui xuống.

Vệ Tử Quân đi tới phía sau chắp tay thi lễ, "Công chúa muốn gặp Vệ Phong có việc gì sao?"

Ai -- một tiếng thở dài truyền đến, người kia chậm rãi xoay người, tiến lại gần đây, Vệ Tử Quân có chút giật mình. Lý Thi Ý lúc trước vẫn đầy đặn, nở nang, mà nay lại gầy thành như vậy, có thể nói là vô cùng tiều tụy, khiến người ta cảm thấy thương hại.

"Thi Ý mấy ngày trước đã đi Lộc thành, cũng đã gặp qua Điệp nhi cô nương kia, phàm là những người biết nghĩ, hỏi đến cũng đều hiểu được, Thi Ý muốn hỏi Phong vương, vì sao năm lần bảy lượt lấy loại thủ đoạn này cự tuyệt Thi Ý, hay tại vì Thi Ý khiến cho người ta chán ghét."

Không thể ngờ được nàng lại thật sự chạy đến Lộc thành, Vệ Tử Quân trong lòng vô cùng áy náy, không biết nên trả lời như thế nào, "Công chúa, không phải Vệ Phong cố ý lừa gạt, quả thật Vệ Phong không thể cưới vợ, Vệ Phong chính là không muốn lấy vợ mà thôi."

"Hay đúng như bên ngoài đồn đãi, Phong vương chỉ yêu nam tử?"

Vệ Tử Quân cắn cắn môi, "Phải."

Một giọt lệ trong suốt tràn ra từ khóe mắt, "Phong vương có biết Thi Ý mỗi ngày đều chờ ở ngoài Hoa môn, để có thể gặp Phong vương đi qua, nhìn ngắm phong tư tuấn mỹ của Phong vương, nhưng, chỉ có thể nhìn liếc một cái, sau đó là từ từ tương tư.. Không được sờ, không thể giữ. Phong vương, ngươi.. Thật nhẫn tâm.."

Trong lòng thương tâm, nước mắt đổ rào rào như mưa, chảy qua hai gò má tiều tụy, giống như đóa hoa đang lụi tàn trong mưa, không ngừng lắc lư trong gió, thống khổ không chịu nổi.

Vệ Tử Quân trong lòng vô cùng khổ sở, chỉ có thể nhẹ nhàng an ủi, "Công chúa, đừng khóc nữa, đều là lỗi của Vệ Phong, khiến cho công chúa phiền lòng.."

Lời còn chưa dứt, Lý Thi Ý đã nhào vào trong lòng Vệ Tử Quân khóc, bởi vì không hề phòng bị, người bị đẩy đến lảo đảo, tay vội vàng nắm lấy Lý Thi Ý để cân bằng lại.

Đúng vào lúc này, từ phía sau truyền đến một tiếng hỏi lạnh lùng, "Thất muội, có người khi dễ ngươi sao?"

Lý Thi Ý kích động, rời khỏi người Vệ Tử Quân, trên mặt phủ một tầng mây đỏ.

Vệ Tử Quân đưa mắt nhìn Lý Thiên Kỳ đi tới, nói với hắn vài câu, liền nhanh chóng rời khỏi nơi thị phi này.

Đợi Vệ Tử Quân đi rồi, Lý Thiên Kỳ mới nhẹ giọng hỏi: "Thất muội, Phong vương, hắn đối với ngươi như thế nào?"

Lý Thi Ý xấu hổ cúi đầu, yên lặng không nói.

"Hắn khi dễ Thi Ý sao?"

Lý Thi Ý nhẹ nhàng lắc đầu, lại nhẹ nhàng gật đầu. Sau đó, lấy hết dũng khí nói: "Hoàng huynh, thỉnh hoàng huynh tứ hôn muội cùng Phong vương, thành toàn cho Thi Ý."

Lý Thiên Kỳ nghe vậy ngây ngẩn cả người, trong lòng nhất thời trăm vị hỗn tạp. Tứ hôn sao? Vấn đề hắn vẫn cố ý lảng tránh rốt cục cũng xảy ra. Kỳ thật Tử Quân sớm nên cưới một Vương phi, không phải sao? Nhưng hắn lại buộc mình cố ý xem nhẹ chuyện này. Vì sao, nghĩ tới Tử Quân lấy Vương phi hắn sẽ đau lòng? Đau đến mức trở nên ích kỷ xem nhẹ vấn đề này. Mà nay, thất muội mình thương yêu nhất lại muốn gả cho Phong vương, hắn chẳng lẽ lại không cho?

"Thi Ý, nam nhân tốt còn rất nhiều, ngươi có biết Phong vương hắn.." Nói hắn không thích nữ nhân sao? Hắn lại không cho phép người khác bàn luận về ham mê của hắn, đành phải nói lấy lệ, "Không cần hắn, Tam ca tuyệt đối sẽ tìm cho ngươi một Phò mã so với Phong vương tốt hơn gấp trăm lần." So với Phong vương tốt hơn? Sẽ có sao? Coi như lừa gạt thất muội đi, lừa gạt nàng, cũng là tự lừa gạt chính mình.

Suy nghĩ một đường, cũng là đau lòng một đường, chỉ cần nghĩ đến Vệ Tử Quân sớm muộn gì cũng sẽ cưới vợ sinh con, cái cảm giác này giống như vạn tiễn xuyên tim, giống như bị gắt gao bóp cổ, giống như trong lòng bị một khối đá lớn đè nặng, khiến cho hắn không thể hô hấp.

Trong lòng chỉ có một tia sợ hãi lan tràn, Tử Quân hắn quý trọng nhất, có lẽ, sắp bị người đoạt đi rồi.

Lúc đi tới Sùng Đức điện, nhìn thấy mấy vị đại thần Trung thư tỉnh ở ngoài cửa, mấy vị đại thần kia nhìn thấy bệ hạ của bọn họ đi tới, đều tiến lên, "Bệ hạ, Thổ Phiên khởi binh với Đại Dục ta, hai mươi vạn đại quân tiến thẳng tới Đồng Xương quận của ta."

"Ừ." Lý Thiên Kỳ khẽ nhíu mày, "Nhận được tin tức khi nào?"

"Bẩm bệ hạ, vừa mới nhận được, vừa nhận được tin, thần liền chạy tới đây."

Lý Thiên Kỳ quét mắt một vòng, "Phong vương ở đâu?"

"Bệ hạ, Phong vương đi Cam Lộ điện gặp Quý phi nương nương." Một cái thị vệ chạy nhanh tới, đáp.

"Đi gọi hắn về." Lại nhìn về phía đám đại thần, "Lập tức lệnh cho quân đội ở Kiếm Nam xuất phát tới Đồng Xương, sáng mai lâm triều sẽ nghị luận kỹ về việc này."

"Dạ."

* * *

Từ khi bị gọi trở về, Vệ Tử Quân vẫn cúi đầu xem bản đồ trên án, nghĩ tới tuyến đường hành quân, vô cùng chuyên tâm.

Lý Thiên Kỳ vẫn luôn dựa vào ghế dài đằng sau, quạt cây quạt, hai người vẫn như trước không nói lời nào, nàng xem bản đồ của nàng, hắn quạt cây quạt của hắn.


Hôm nay tâm tình Lý Thiên Kỳ rất rối loạn, trong đầu hắn chỉ toàn hình ảnh 'hắn' ôm Lý Thi Ý cùng cảnh 'hắn' và Trương Thạch hôn môi, suy nghĩ một hồi, 'ba' một tiếng, cây quạt bị phá hư, tạo thành một cái lỗ hổng.

Thở phào nhẹ nhõm, dứt bỏ những suy nghĩ rối loạn, ánh mắt nhìn về phía bóng dáng của nàng. Suy nghĩ vừa mới dứt bỏ, vừa nhìn thấy 'hắn' lại nổi lên.

Lúc này, thân hình Vệ Tử Quân hơi hơi hướng về phía trước, áo bào nguyệt sắc khoác lên thân hình thon gọn. Hẳn là do nội bào quá ít, lại hẳn là áo khoác kia quá mỏng, tấm lưng thẳng cùng đường cong nơi thắt lưng và mông đều hiện ra dưới tấm áo bào, cư nhiên là vô cùng hoàn mỹ.

Lý Thiên Kỳ nhìn bóng dáng ấy chỉ cảm thấy hô hấp cứng lại, muốn rời ánh mắt đi, tiếc rằng ánh mắt cứ dán mãi ở trên tấm lưng kia. Muốn cố gắng bình phục hô hấp của mình, nhưng như thế nào cũng không bình phục được. Từ trước tới giờ, dáng người hắn vẫn luôn thẳng tắp, cũng chưa từng để lộ thân hình, không thể tưởng được thân hình hắn sẽ.. Câu hồn đoạt phách như thế..

Vì để tránh nhìn tấm lưng kia mà suy nghĩ miên man, Lý Thiên Kỳ bèn đứng dậy đi đến bên người Vệ Tử Quân đứng, chỉ có không nhìn thấy mới có thể tự khống chế mình không nhìn nữa.

Lại không nghĩ rằng, vừa mới đi tới, đã lọt vào tầm mắt chính là làn da tuyết trắng ở phần cổ sau tai của Vệ Tử Quân, bởi vì đội ngọc quan nên phiến tuyết trắng hoàn hảo này hiện ra ở ngay trước mặt hắn, lại khiến hắn một trận mê muội.

Nhìn phiến da thịt trơn bóng kia, Lý Thiên Kỳ hoảng hốt, theo bản năng tiến lại gần, giống như muốn vùi đầu vào bên trong phiến tuyết trắng kia.

Chỉ mấy tấc nữa sẽ gần sát lại khuôn mặt kia, một mùi hương cơ thể thơm ngát bay vào trong mũi.

Tâm tình bình tĩnh lại, Lý Thiên Kỳ thở dài: Tử Quân, vì sao ngươi lại tra tấn ta như thế!

Vệ Tử Quân cảm giác được Lý Thiên Kỳ đến gần bên người, chợt xoay mặt, không nghĩ tới vừa vặn nhìn thấy khuôn mặt hắn đang thất thần. Bốn mắt nhìn nhau, hô hấp giao triền, bởi vì hai khuôn mặt quá gần nhau, nên không thể thấy rõ thần sắc của nhau, chỉ có nhiệt khí từ hơi thở của hai người bốc lên, khiến cho hai khuôn mặt đã đỏ hồng lại càng thêm nóng.

Vệ Tử Quân trong lòng hoảng hốt, mặt nóng lên. Khuôn mặt tuấn tú trước mặt kia, mang theo độ ấm nóng bỏng, cơ hồ khiến nàng có một chút mê muội. Vì để thoát khỏi không khí xấu hổ này, bèn nhoẻn miệng cười, quay đầu nói: "Bá Viễn, hãy xem chỗ này.."

Mang theo sự đỏ ửng xấu hổ, nụ cười kia, vô cùng quyến rũ, sáng rỡ như ánh mặt trời, mị hoặc như ánh nắng chiều, giống như trăm hoa nở rộ, khiến hco mọi vật trong trời đất đều thất sắc.

Tâm trí Lý Thiên Kỳ lúc này đã mất hết, trong mắt tất cả đều là hai lúm đồng tiền phấn hồng như bách hoa nở rộ vừa mới kia, đến nỗi sách lược hành quân của nàng một câu cũng nghe không vào.

Vệ Tử Quân thấy lâu không có lời đáp lại, quay đầu nhìn, thấy Lý Thiên Kỳ nhìn chằm chằm mình, ánh mắt ngốc lăng, cảm thấy kinh ngạc, bèn gọi một tiếng: "Bá Viễn, Bá Viễn ngươi làm sao vậy?"

Lý Thiên Kỳ sớm đã ẩn nhẫn đến cực hạn, nào còn có thể nghe được cái gì, nhưng chỉ thấy đôi môi đỏ mọng trước mặt cứ mấp máy, dụ hoặc không tả nổi. Trái tim đã bị tra tấn đến yếu ớt không chịu nổi lại càng bị đâm chém hung hăng hơn.

Rốt cục.

Chỉ nghe "Bùm" một tiếng.

Hắn, thế nhưng té xỉu.

Thiên tử té xỉu, đây chính là đại sự xưa nay chưa từng có, cả đám cung nhân nhất thời loạn lên. Mọi người khẩn trương chạy tới chạy lui, đồng thời lại nhịn không được nói thầm: Thánh thượng của bọn họ vô cùng anh dũng, chẳng những thân cao mã đại, cường tráng khôi ngô, lại kiêm võ nghệ cao cường, ngày thường ngay cả cảm mạo cũng không có, hôm nay vừa ở cùng với Phong vương kia nửa ngày, thế nhưng lại té xỉu. Chẳng lẽ là Phong vương động tay động chân bất thành?

Nói qua nói lại, cuối cùng suy ra được một kết quả chính là: Phong vương chính là kẻ tình nghi lớn nhất làm cho bệ hạ té xỉu.

"Bệ hạ đã muốn không còn gì đáng ngại, nghỉ ngơi hai ngày sẽ khỏe lại thôi, lúc này người đang ngủ. Bệnh của bệ hạ là do khí huyết tích tụ thời gian dài dâng lên, bồi hồi lo lắng, tích tụ lâu lại không thể tiêu tan, khiến cho bị ngất xỉu, hẳn là bị kích thích quá độ, không biết là có liên quan gì đến nội dung Bệ hạ cùng Phong vương đàm luận hay không." Lâm ngự y từ trong tẩm điện của hoàng đế đi ra hướng mọi người đang chờ chắp tay, dứt lời nhìn về phía Vệ Tử Quân.

"Lâm ngự y, bổn vương vẫn chưa cùng bệ hạ đàm luận cái gì, hẳn là bệ hạ ngày đêm lo lắng quốc sự vất vả, thân thể bất an, lại thêm hôm nay nhiệt độ cũng hơi cao, mới thành như thế, nếu bệ hạ không việc gì, bổn vương cùng các vị đồng liêu ở đây cũng yên tâm." Vệ Tử Quân chắp tay trả lời.

Mọi người tuy có nghi hoặc, nhưng lại không có chứng cớ, mặc dù nghe nói rằng bệ hạ là té xỉu ở trước mặt 'hắn', nhưng cũng chẳng thể tùy tiện bắt người? Huống hồ, người sáng suốt đều nhìn ra được, bệ hạ đối với Phong vương không phải là sủng ái bình thường, mà Phong vương này lại võ nghệ cao cường, ai có thể bắt được?'Hắn' lại có thân phận không tầm thường, ai dám đắc tội? Cho nên cũng chỉ có chờ bệ hạ tỉnh lại rồi mới quyết định.

Ước chừng một canh giờ sau, nội quan Tần Trung ở bên người Lý Thiên Kỳ, đi ra.

"Tần đại nhân, bệ hạ tỉnh rồi sao?" Mọi người đều hỏi.

"Đúng vậy, bệ hạ kêu các vị không cần chờ ở chỗ này nữa, đều trở về đi."

"Chúng ta có thể vào gặp bệ hạ không?" Mọi người vẫn không chịu trở về.

"Bệ hạ nói, các vị đại thần nếu muốn gặp liền cho tiến vào, nhưng Phong vương không thể vào, Phong vương mời trở về đi." Tần trung nói xong chuyển hướng Vệ Tử Quân, khom người đưa tiễn.

Vệ Tử Quân sửng sốt một chút, không rõ Lý Thiên Kỳ vì sao lại như thế, hẳn là còn đang giận mình? Mọi người cũng sửng sốt, bệ hạ té xỉu quả nhiên liên quan đến Phong vương.

"Vậy -- xin nhờ các vị đại nhân đây thay ta thăm hỏi bệ hạ, bổn vương cáo lui trước vậy." Mặc dù không rõ hắn là vì sao, nhưng có thể trở về nghỉ ngơi tốt lắm.

"Khiến cho các vị ái khanh một phen sợ hãi." Lý Thiên Kỳ ngồi trên long tháp, tinh thần xem ra cũng không có gì không tốt, chỉ là hai má hơi hồng, giống như bị phát sốt.

"Bệ hạ, là chúng thần không phân ưu tốt với bệ hạ." Mọi người đều quỳ xuống.

"Đều đứng lên cả đi, trẫm còn không có vô dụng như vậy." Lý Thiên Kỳ vươn tay trái ra, ý bảo mọi người đứng lên.

"Bệ hạ té xỉu, có phải là do có người động tay động chân?"

Lý Thiên Kỳ nghe vậy sửng sốt một chút, những người này làm sao có thể có suy nghĩ như vậy?

Mọi người thấy bệ hạ của bọn họ sững sờ, thầm nghĩ chắc chắn là như thế, nhưng bệ hạ hình như có nỗi khổi khó nói nên lời.

"Bệ hạ, là có liên quan đến Phong vương sap?" Nghe xong câu này, Lý Thiên Kỳ hoảng hốt một lát, cư nhiên lại gật đầu.

"Quả thực là như thế! Thần nhất định sẽ bắt hắn đến cho bệ hạ hỏi tội." Ngô Tiều Sử hung tợn nói: Vệ Phong, ngươi cũng có hôm nay.

"Không thể, không thể gây thương tổn cho hắn, là trẫm tự mình té xỉu."

"Bệ hạ, bệ hạ vì sao còn che chở cho hắn, gian thần không trừ, tất sẽ lưu lại hậu hoạn."

Nghe thấy có người vu cáo Vệ Tử Quân, Lý Thiên Kỳ giận tím mặt.

Hắn không muốn thấy 'hắn', chỉ là sợ thấy 'hắn', trong lòng càng loạn, hắn cần phải bình tâm lại, đem những suy nghĩ hỗn loạn loại bỏ đi. Chỉ sợ nếu hiện tại lại thấy gương mặt mê hoặc lại vô tội kia, chính mình sẽ lại không khống chế được.

Nhưng tất cả những việc này phát sinh như thế nào vậy? Lơ đãng một chút, đã không thể kiểm soát được.

Cái loại cảm giác tim đập như vậy, chỉ có khi cùng 'hắn' ở một chỗ mới có. Vừa mới lạ, lại kích thích, ngọt ngào, chua chua, lửa nóng lại vô cùng lo lắng..

Hắn chưa bao giờ gặp được người khiến cho mình có thể phó thác tình cảm, cũng chưa từng có người đi vào tim hắn. Chỉ có duy nhất 'hắn', liền cứ như vậy từ từ sinh sôi, xông vào.

Mà nay, làm hắn nhớ, làm hắn đau, làm hắn ngày đêm tư tưởng, đánh mất trái tim, làm hắn"hồn khiên mộng nhiễu", Tử Quân đúng là đệ nhất nhân a. Chỉ là, vì sao! Vì sao hắn lại là một nam nhân?