Thiên Là Hồng Trần Ngạn

Quyển 3 - Chương 100: Tiểu Thê Tử




Sáng sớm trên đường cái Chu Tước, đã có một xe ngựa đi qua, từ trong xe ngựa bằng gỗ truyền ra những tiếng cười nói to to nhỏ nhỏ, bên ngoài thì có bốn con ngựa trắng kéo toa xe ngựa xa hoa càng thêm vô cùng bắt mắt.

Dọc đường đi, Lý Thiên Kỳ đều cười đùa, quấn quít lấy ống tay áo của Vệ Tử Quân.

Vệ Tử Quân thực bất đắc dĩ, ghé mắt nhìn về phía hắn, "Chơi vui lắm sao?"

"Chơi không vui thì thế nào? Ngươi lại không cho ta đi nơi khác chơi." Giọng nói nghe qua giống như một cô con dâu nhỏ bị khinh bỉ.

"Không phải không tán gẫu sao?" Vệ Tử Quân phụng phịu hỏi.

"So với vào triều có ý tứ hơn." Ngón tay như trước đan vào nhau. Tiếp theo theo ống tay áo, thăm dò bắt được ngón tay của Vệ Tử Quân, nhẹ nhàng thưởng thức.

Mặt Vệ Tử Quân nóng lên, xấu hổ ho nhẹ, mở miệng nói: "Ngươi không cần sáng sớm tới đón ta, cứ ngủ một giấc cho khỏe đi."

Lý Thiên Kỳ buồn cười nhìn nàng, "Ngươi cho là ai cũng đều thích ngủ giống như ngươi sao? Nhưng mà.. Tử Quân nói sáng sớm không thể dậy nổi nhất định là lấy cớ."

"Cái gì?" Vệ Tử Quân mơ hồ.

"Tử Quân, vì sao không thích vào triều?" Lý Thiên Kỳ nhẹ nhàng vuốt ve đầu ngón tay của nàng.

Vệ Tử Quân ngập ngừng vài cái, rốt cục nói: "Dọa người!"

A? Không hề nghĩ đến sẽ nhận được đáp án này, nhưng lời này lại là suy nghĩ của nàng, không khỏi cười to một trận, "Vì sao dọa người?"

"Bởi vì ta là hàng thần, đầu tiên là Đại Dục phản đồ, mà nay lại là Đại Dục hàng thần, ngươi bảo ta sao có thể diện đối mặt bá quan văn võ Đại Dục?"

Chẳng lẽ cả đời này muốn ta phải chịu ủy khuất khi còn sống sao? Cả đời này giống như luôn phải đầu hàng, đầu hàng Tây Đột Quyết, lại đầu hàng Đại Dục, một hàng thần như vậy, tất bị người nhạo báng khinh thường, dù cho nàng có ra sức, có cố gắng, người khác sẽ nhìn nàng thế nào, từ ngày nàng bàn điều kiện với hắn, nàng đã quyết định như vậy rồi.

"Ha ha ha -- Tử Quân cũng thẹn thùng sao? Vì sao lúc ngươi câu dẫn người không thấy thẹn thùng chứ?"

Vệ Tử Quân nhíu mày căm tức, rút tay về, lại bị tay hắn bắt lại.

"Về sau không được nghĩ như vậy nữa, biết không? Khi đó ngươi mới mười sáu tuổi, chỉ là một đứa nhỏ, vì sao đối với mình yêu cầu cao như vậy? Hiện tại cũng chưa tới năm Nhược Quán, huống hồ vì cứu cha ai ai cũng biết, mà nay lại là vì giúp dân chúng không phải sinh linh đồ thán, ai lại dám bàn tán về ngươi? Nếu có người nào dám hồ ngôn loạn ngữ, ta tuyệt sẽ không bỏ qua cho hắn."

Vệ Tử Quân than nhẹ, "Người ta nói cái gì, đó là việc của người ta, muốn nói cái gì liền nói, ta không phải là không thể chịu được, ngươi nghĩ rằng ta và ngươi sẽ để ý tới những lời giả dối đó sao? Nếu không có độ lượng như vậy, ta lại sao chịu người hiểu lầm đến nay?"

Không phải sao? Mang sau lưng danh hào Đột Quyết đề nhất nam sủng đến nay, nàng chỉ cười trừ, bất kể người khác nói cái gì, nhạo báng oan uổng như thế nào, nàng vẫn là nàng, nàng chỉ làm những điều mình cho là đúng, mặc cho ai cũng ngăn cản không được.

"Nếu không sợ nghị luận, vì sao không thể đối mặt?" Bàn tay nhẹ nhàng vuốt lưng nàng.

"Bởi vì ta thực có lỗi vì những chuyện đã làm với họ, có thể ái tướng của bọn họ chết dưới tay của ta, cũng có thể trên tay ta nhiễm đầy máu tươi của người thân bọn họ, như vậy, người bảo ta nên đối mặt kiểu gì."


Lý Thiên Kỳ bình tĩnh nhìn nàng, bàn tay khẽ vuốt gương mặt nàng, "Tử Quân, chuyện ở trên chiến trường, ai cũng không sai. Đừng tự làm khó mình, vì sao ngươi thiện lương như vậy, đừng tự làm khó mình nữa, hết thảy có ta ở đây."

Một phen an ủi thâm tình qua đi, bàn tay vẫn ở trên mặt nàng không động đậy, ngón tay lại không an phận bắt đầu lướt qua vành tai nàng.

Vệ Tử Quân hoảng hốt, cho dù là huynh đệ, động tác nhỏ này của hắn cũng là quá phận, vội vàng nói: "Bá Viễn --" vì để đánh vỡ sự xấu hổ, bèn hỏi chuyện công việc, "Hoàng Hà vỡ đê, chỗ có thể có tu bổ được?"

"Đã phái người đi tu bổ, hẳn là không có gì đáng lo, chỉ là khó giải trừ gốc rễ. Hơn nữa gần đây quận Huỳnh Dương thường xuyên có mưa lớn, chỉ sợ lại xảy ra vỡ đê."

Vệ Tử Quân cũng thở dài, "Hoàng Hà từ xưa đến nay, liên tiếp vỡ đê, cướp đi bao nhiêu sinh mạng của dân chúng, phá hủy đồng ruộng, thật là họa lớn. Chân đê tích lũy bùn đất, nay, thành đã ngập nửa trong nước sông, tình cảnh vô cùng khó khăn."

"Ta cũng suy nghĩ kế sách về lâu dài, lại thực bất đắc dĩ. Nếu căn cơ của đê bị nước sông cọ rửa, nguy cơ vỡ đê càng lớn hơn nữa. Nếu thay đổi tuyến đường, lại phải hủy diệt một khoảng ruộng vườn lớn, khiến dân chúng tổn hại. Tử Quân có thể kiến nghị gì hay?" Lý Thiên Kỳ nhẹ nhàng nắm ngón tay nàng.

"Nếu là đề nghị thì thật sự là không có, chỉ có thể lựa chọn một số phương pháp. Bùn đất tích tụ, là vì thượng lưu có cao nguyên Hoàng Thổ, rừng lại không có, đất màu mỡ bị rửa trôi đi. Bá Viễn cho người ngăn những quan lại vì xây dựng phòng ốc mà chặt cây cối, cho phủ xanh đất trống đồi trọc bằng nhiều loại cây cối, giảm bớt đất màu mỡ bị trôi. Đây là biện pháp lâu dài."

"Được, ngày mai ta lập tức hạ chỉ thi hành. Còn có gì nữa sao?"

"Dòng chảy lớn, cũng là nguyên nhân làm vỡ đê, ta đề nghị, ở khúc sông trọng yếu xây dựng một đập nước, thứ nhất để ngăn cản đất cát, thứ hai để điều tiết lưu lượng, tránh cho dòng nước tăng vọt phá tan đê điều."

"Hay, chỉ là đây sẽ là một công trình lớn." Lý Thiên Kỳ nhẹ nhàng nhíu mi, có chút suy nghĩ.

"Đúng vậy, chẳng những là công trình lớn, tiêu tốn một lượng tiền cũng là rất lớn, cho nên việc cấp bách vẫn là tu sửa đê điều ở hạ lưu, gia cố những đoạn hiểm yếu, tốt nhất là ở những đoạn đê dễ bị vỡ, gia cố thêm một cái đê lớn làm bình chướng thứ hai, vạn nhất vỡ đê, nước cũng sẽ không lập tức tràn vào, làm hại dân chúng."

"Hay, biện pháp này hay, Tử Quân, thật tốt quá." Lý Thiên Kỳ bởi vì hưng phấn, dùng sức nhéo một chút trên tay nàng.

Vệ Tử Quân đau đến khẽ hô thành tiếng, bỏ ra tay hắn, "Lại ở hạ lưu tận lực phân tán dòng chảy, đào chỗ nước cạn, đem thủy sa phân tán ở hai bên bờ sông Hoàng Hà. Ta đề nghị sửa cong thành thẳng, những chỗ cong đã bị lực đánh vào quá lớn, thay những đoạn đê bị vỡ."

Lý Thiên Kỳ tán thưởng gật đầu, "Ừ, tu sửa đê điều cần một lượng lớn nhân lực, rất dễ nảy sinh tham ô, sợ rằng công trình trị thủy tiêu tốn một lượng lớn ngân lượng của Đại Dục ta mà lại không được sử dụng vật liệu tốt, chỉ dùng đồ chất lượng kém. Đến lúc đó tổn hại tiền bạc là chuyện nhỏ, đê đập không vững chắc, khiến dân chúng thương vong mới là chuyện lớn, vì thế nhất định phải chọn một người liêm khiết của mình mới được."

Vệ Tử Quân nghiêng đầu nghĩ ngợi, "Cho Trương Thạch làm chuyện này đi, hắn hiểu rõ phương pháp xây đập, làm người cũng liêm khiết, ta từng nghe kế sách trị thủy của hắn, rất có tài hoa."

"Tử Quân không hận hắn?"

"Hận sao? Đây là hai việc khác nhau, sao có thể vì việc riêng của bản thân mà không cần nhân tài chứ?" Bởi vì so đo ân oán cá nhân, mà hành động không để ý tới đại cục, nàng cho rằng thực ngu xuẩn.

"Tử Quân -- ngươi thật sự rất thích hợp để làm đế vương." Lý Thiên Kỳ nắm chặt tay nàng, "Rất ghét nhị ca sao? Đem ngươi kéo từ cái vị trí đó xuống."

Vệ Tử Quân cười nhẹ, "Đều là bị bắt buộc, ngồi trên cái vị trí kia cũng là bị bắt buộc, xuống dưới cũng là bị bắt buộc, xem ra ông trời đối với ta thực công bằng, ha ha.."

Cũng không có nói hận, vẫn là không hận, bởi vì có rất ít chuyện có thể khiến nàng tức giận, kỳ thật, trong lòng thật sự không có hận, vì sao phải muốn hận? Thương tâm cũng có. Nhưng không có hận, chỉ có thương tâm, thương tâm những tướng sĩ đã chết đi, lòng thực đau.

* * *

Thượng thư Tỉnh được thiết lập tại Đại Hưng cung Thái Cực điện hữu tiền phương, gồm có Lại bộ, Lễ bộ, Binh bộ, Hình bộ, Hộ bộ, Công bộ tạo thành lục bộ, bên dưới lục bộ có hai mươi tư ty. Các đại thần kết thúc lâm triều, liền trực tiếp tới nơi này làm việc.

Lúc Vệ Tử Quân đến, Trương Thạch đang ở trước án cẩn thận đọc danh sách các nơi vận chuyển lương thực.

"Thật sự chúc mừng tiên sinh, trong thời gian ngắn ngủn liền thăng thành phó bắn, hẳn là vì đã lập công lớn cho đất nước đi?" Vẻ mặt Vệ Tử Quân đầy ý cười, phong nhã thong thả bước đến.

Nhìn thấy nàng, mắt Trương Thạch sáng ngời, nhưng không có biểu hiện quá mức giật mình, chính khiêm tốn chắp tay thi lễ. "Phong vương vạn phúc."

Vệ Tử Quân xoay người đi một vòng xem xét căn phòng, "Ai nha, thân phận của tiên sinh như thế, chỗ này có phải quá mức đơn sơ hay không, quả thực có thể nói là phòng ốc sơ sài."

"Vì nước ra sức, vô công bất thọ lộc, Trương Thạch có một căn phòng sơ sài để ở là tốt rồi, không nên quá mức xa hoa." Trương Thạch ôn hòa cười.

"Sao lại như vậy được? Tiên sinh ở Tây Đột Quyết nhẫn nhục chịu đựng để thám thính tình hình, những ngày đó đều phải lo lắng đề phòng từng ngày! Ngoài mặt thì nịnh hót, sau lưng lại ra sức tính kế, làm hai việc một lúc thật không dễ dàng, làm sao có thể không bồi thường một phen cho tốt chứ?" Vệ Tử Quân thở dài thở ngắn, cảm khái sâu sắc.

"Khả hãn châm chọc Trương Thạch, là còn hận Trương Thạch sao?"

Vệ Tử Quân kinh ngạc quay đầu, "Hận? Vì sao phải hận? Tiên sinh cùng ta đều là thần tử của người ta, không phải nên kính yêu lẫn nhau hay sao?"

Trương Thạch nói, "Khả hãn tuy rằng không hận Trương Thạch, nhưng Trương Thạch lại hận khả hãn."

"..."

Vệ Tử Quân kinh ngạc, "Vì sao?"

"Bởi vì khả hãn ăn bồ câu của ta." Trương Thạch bất động thanh sắc nói, "Thỉnh khả hãn trả lại bồ câu cho ta."

Vệ Tử Quân vừa tức vừa cười, "Tiên sinh cũng biết cái gì gọi là trời cao đất rộng? Ngươi cho là bồ câu của ngươi ăn ngon lắm hay sao? Toàn thân chẳng có lấy một hai miếng thịt, hại ta ăn hết còn thấy đói. Thật là người thế nào, của thế ấy."

Trương Thạch bên môi nổi lên một tia cười ẩn nhẫn, "Trương Thạch mặc dù không biết trời cao đất rộng, nhưng lại biết thân hình của khả hãn, khả hãn cũng không tốt hơn chỗ não, khả hãn so với Trương mỗ càng gầy hơn."

Vệ Tử Quân khẽ cười, "Hùng ưng trên trời cùng bồ câu trong lồng đều là chim, mặc dù thân hình khác biệt không lớn lắm, nhưng tầm cao bay lượn là không giống nhau, Trương tiên sinh cũng biết là khác nhau một trời một vực chứ?"

"Dạ, khả hãn, Trương Thạch tuyệt đối không thể phi cao bằng khả hãn."

Hai người nhìn đối diện nhau, một lát sau, cùng nhau cười ha hả.

"Trương Thạch có bản đồ trị thủy, sông Hoàng Hà chỗ cao chỗ thấp, nơi lòng sông rộng hẹp cạn sâu, tốc độ chảy, đều có ghi rõ, là do Trương Thạch dựa vào khí tượng cùng khảo sát trong vòng hai năm để vẽ, nếu khả hãn cảm thấy hứng thú, mời đi hàn xá một chuyến để bàn chuyện trị thủy."

"Được." Không chút do dự ứng.


Tới giờ Thân, hai người mới trở ra khỏi cung, xe ngựa liền một đường đi tới phường Vĩnh Đường. Ngoài cửa sổ, ánh hoàng hôn trải khắp, ngã tư đường tràn ngập một mảnh kim quang, huyễn hoặc mắt người ta.

Vệ Tử Quân lẳng lặng nhìn cảnh trí bên ngoài, nhìn những vòm mái cong phủ bụi bị ánh mặt trời phủ một tầng màu vàng lên, nhìn những đám người tản mạn, du đãng trên đường, xem tới gần như ngây ngốc đi.

Ánh mắt nhìn ngắm mệt mỏi, đang muốn thu hồi lại, khóe mắt lại phát hiện giữa cảnh hoàng hôn xinh đẹp này, lại có một việc cực kỳ không thích hợp.

Một nam nhân một thân tơ lụa quý báu, đang ở bên đường đánh một nữ nhân. Nữ nhân kia bị đánh tới khóc sướt mướt, tránh trái tránh phải, mọi người vây xem không ngừng khuyên bảo nhưng nam tử kia vẫn như trước hung hăng túm lấy nữ tử không ngừng đánh, nữ tử kia ngã về phía sau.

Trong lòng Vệ Tử Quân sinh ra một tia giận tái đi, đánh nữ nhân tay không tấc sắt như vậy. Thật đáng giận!

Không đợi kêu xa phu dừng xe, người đã nhảy xuống, đi đến trước mặt nam tử kia, phất vạt áo, cho hắn một cước trước ngực, nam tử kia lui về phía sau vài bước ngã xuống đất, sau đó há mồm phun ra một ngụm máu tươi.

"Nhớ rõ, về sau không được đánh nữ nhân.." Vệ Tử Quân lạnh lùng răn dạy, nữ tử lúc trước bị đánh bây giờ lại vô cùng dũng cảm xông lên đánh về phía Vệ Tử Quân, "Ngươi dám đánh lang quân của ta! Ngươi là một tên yêu nhân dụ dỗ --" nữ tử kêu gào chụp vào mặt Vệ Tử Quân, Vệ Tử Quân theo bản năng đưa tay lên chắn, cánh tay lập tức đau xót, bị nữ tử kia cào đến chảy máu.

"Phong vương điện hạ!" vài tên thị vệ chạy lên, đẩy nữ tử kia ra.

Phong vương? Hóa ra vị này chính là Phong vương truyền kỳ đó? Phong thái này thật đúng là danh bất hư truyền. Mọi người vây xem nhất thời vô cùng hưng phấn, bắt đầu nghị luận ầm ĩ.

Vệ Tử Quân nhìn về phía mấy tên thị vệ, nói "Lại gọi bậy!"

Xoay người đi về hướng xe ngựa, lúc lên xe, còn nhịn không được hừ một câu, "Tiện nữ nhân!"

Trương Thạch nhất thời cười một tràng.

Từ ngày đó trở đi, phố lớn ngõ nhỏ liền bắt đầu truyền nhau, Đại Dục Phong thân vương ở trên đường cái bị một nữ tử cào bị thương. Mấy ngày sau, lời đồn càng truyền càng thái quá, biến thành, Đại Dục Phong thân vương ở bên đường đùa giỡn con gái, nên bị nữ tử cào bị thương.

Thấy nàng ra tay làm việc nghĩa lại bị mắc oán, Trương Thạch cười suốt một đường, Vệ Tử Quân cũng hừ cả một đường, "Thiên hạ còn có tiện nữ nhân như vậy sao? Thật sự là làm mất mặt nữ nhân."

Đến phủ Trương Thạch, chuyện đầu tiên là Trương Thạch vén ống tay áo Vệ Tử Quân lên, đem thuốc trị ngoại thương nhẹ nhàng xoa lên vết thương của nàng, động tác ôn nhu cẩn thận, giống như một vật trân bảo.

Tiếp đó, Trương Thạch mang Vệ Tử Quân đi về thư phòng của mình, lúc nàng trông thấy một tấm bản đồ chiếm hết một vách tường của thư phòng kia, nhất thời sợ hãi than.

Tấm bản đồ dài hơn một trượng, cao gần bằng đầu người, bên trên cẩn thận ghi rõ từng quận huyện con sông chảy qua, mỗi một thôn xóm, đều ghi chú rõ chỗ nào là nơi hiểm yếu, ghi chú rõ đến từng đoạn đê mỗi một khúc sông. Tuy rằng đánh dấu rất nhiều, lại ngay ngắn có thứ tự, không có chút lung tung. Ở phía dưới bên phải tấm bản đồ, có viết một loạt hàng chữ cực nhỏ, chính là phương pháp trị thủy sông Hoàng Hà, Vệ Tử Quân cẩn thận đọc, càng đọc càng hưng phấn, đó kế sách trị thủy, cư nhiên cùng mình không mưu mà hợp, hơn nữa, có mấy chỗ so với mình càng chuyên nghiệp, càng hữu dụng hơn.

Sau khi cẩn thận xem xong bản đồ kia, quay đầu, nhìn về phía Trương Thạch, ánh mắt rực sáng.

* * *

Ánh trăng như nước, khí trời ở trong vườn, gió hè nhẹ nhàng phe phẩy hoa cỏ, vầng sáng nhẹ nhàng lưu động.

Đèn lồng lay động, chén rượu ở trên bàn đã rót đầy, nam tử thanh sam thanh nhã kia sắc mặt đã huân hồng, lại vẫn như trước kéo người mặt như hoa đào bên cạnh, "Khả hãn, lại uống một ly."

Bạch sam thiếu niên má ngọc phấn hồng như hoa đào, sóng mắt lưu chuyển, một mảnh mê ly mị quang, "Không thể uống nhiều rượu, uống rượu sẽ xảy ra chuyện, sẽ.. sẽ làm chuyện xấu.." Dứt lời, đem chén rượu một hơi uống cạn sạch.

"Khả hãn.. Đã làm chuyện xấu.. Khả hãn giết Tiểu Nguyệt của ta." Nam tử thanh sam lại uống một ly.

"Tiểu Nguyệt? Là ai?" Đôi môi đỏ mọng của bạch sam thiếu niên khẽ nhếch, đầu lại mê muội.

"Ngươi xem nơi đó.." Thanh sam nam tử chỉ một cái bài vị nho nhỏ trong đình. "Kia là thê tử của ta.. Tiểu Nguyệt."

"Tiểu Nguyệt?" Che kín ánh mắt mê ly, nhìn phía bài vị kia, "Đã qua đời? Tiên sinh nén bi thương. Nhiều nữ nhân như vậy, lại cưới một người là được."

"Khả hãn, ngươi trả Tiểu Nguyệt cho ta, là ngươi giết Tiểu Nguyệt của ta.."

"Ta không có giết.." Thiếu niên lắc đầu không thừa nhận.

"Ngươi ăn nàng, là ngươi ăn nàng!" Thanh sam nam tử bi phẫn lên án.

"Ta ăn thê tử của ngươi? Nói bậy, ta không thích ăn thịt người, tuy nói có đôi khi muốn nếm thử, nhưng vẫn còn chưa dám xuống tay đâu."

"Ngươi xem, đây là xiêm y cuối cùng của Tiểu Nguyệt." Thanh sam nam tử lấy ra một đống lông chim.

"..."

Bạch sam thiếu niên kêu lên một tiếng, tuy là say rượu, nhưng trí tuệ vẫn vượt xa người thường, "Đó chỉ là một con chim, tính cái gì, ta đến làm thê tử của ngươi, cam đoan khiến ngươi vừa lòng." Hắn còn hào khí vỗ ngực.

"Ngươi.. Nói hay lắm! Không cho phép đổi ý!" Thanh sam nam tử kéo ống tay áo bạch sam thiếu niên.

"Đại trượng phu nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy.. Ta cũng không tin ta không sánh được với một con chim."

"Vậy.. Chúng ta đến uống rượu giao bôi." Thanh sam nam tử khoác lấy cánh tay thiếu niên.

"Uống.. Liền uống, ta tuyệt đối là có tửu lượng tốt hơn con chim kia.."

Chén rượu nuốt vào, đôi môi đỏ mọng của thiếu niên bởi vì dính rượu, mà trở nên diễm lệ ướt át. Làn da trắng nõn ở dưới ánh trăng cùng đèn lồng thay nhau chiếu rọi, tràn đầy hào quang, vài sợi tóc xẹt qua hai gò má, một loại tà mỹ vô cùng tản ra..

Thanh sam nam tử đem gương mặt lại gần thiếu niên kia, không hề nghĩ ngợi, ấn môi lên đó.

Hai người đang gắn bó giao triền thì một tiếng gầm giận dữ từ phía sau vang lên.

"Các ngươi đang làm gì!"